"Đời người bao nhiêu thì nói là dài,ệnAnhẤyChưaTừngYêuTôwolfsburg – stuttgart bao nhiêu thì gọi là ngắn? Tôi không biết phải nói như nào về điều ấy nữa. Nó có quan trọng không? Chẳng phải mọi người đều nói với tôi là sống phải biết nghĩ cho người khác hay sao, nếu chỉ nghĩ cho bản thân quá nhiều thì sẽ là ích kỉ. Vậy mà tại sao anh ấy vẫn bỏ tôi, hỡi người đàn ông đã từng theo đuổi tôi rất nhiều năm? Anh ấy từng luôn nói yêu tôi, thích tôi, tôi là động lực cố gắng của anh ấy mà, vậy tại sao chứ? Một người chưa từng biết hay khao khát gì về tình yêu như tôi vì sự chân thành và tình yêu mãnh liệt của anh ấy mà làm cho rung động, giờ đây cũng đã được nếm mùi đau khổ mà nó mang lại khi mà người đàn ông dần lạnh nhạt ấy đưa ra trước mắt tôi là tờ giấy li hôn và còn nói là vì muốn tốt cho tôi, muốn tôi được giải thoát, không phải chịu đau khổ theo anh ấy. Nhưng anh ấy có biết rằng từ lâu tôi đã coi trọng và âm thầm ở bên anh ấy hơn cả bản thân mình, vậy mà giờ anh ấy lại nói tôi hãy rời xa anh ấy vì muốn tốt cho tôi. Thật thảm hại! Thật nực cười mà!"Và rồi bao nhiêu thắc mắc, bao nhiêu sự đau đớn hòa vào những giọt nước mắt lăn dài hai má cứ thế đi theo người con gái đáng thương ấy mà không có lời giải đạp. Mộc Tiêu Y đã từ bỏ thế gian này khi đang được đưa đi trên xe cứu thương. Câu chuyện phải kể lùi về buổi tối gần 10 năm trước, trên bãi biển mà cả nhóm Tiêu Y đã thống nhất cùng đi chơi sau khi tốt nghiệp đại học.
- "Nè mấy thằng kia, các cậu làm gì Ngự Phong vậy hả?"\_ Tiêu Y chạy từ khách sạn ra biển sau khi hay tin từ các bạn nữ rằng các bạn nam và Ngự Phong xích mích, đang đánh nhau rất căng thẳng.
- Sao lại túm vào đông như vậy hả? Đừng nói là các cậu đè Ngự Phong ra đánh đấy chứ, buông ra rồi từ từ nói chuyện.
- Đánh nó đê, anh em! Chúng ta ngứa mắt nó lâu rồi mà, phải đánh cho nó chừa, cho ra bã. Còn cậu xê ra, không thì đừng trách bọn tớ lôi cả cậu ra đánh đấy, Tiêu Y.
- Đừng đánh nhau mà!
- Cậu bị thằng cha này lừa rồi nên mới yêu đúng không? Vừa hôm trước tớ thấy nó dẫn con nào vào khách sạn đấy.
- Ngự Phong không phải là người như vậy mà, tớ tin cậu ấy. Cậu nhầm người rồi đấy, Trần Tử Đằng, cậu đi ra mau.
Tiêu Y chạy lại rồi kéo mạnh Tử Đằng ra, rồi đứng chắn trước mặt cậu ấy, quay ra đằng sau trợn mặt quát to: