"Tề thiếu gia,ệnChàngRểCựcPhẩkeo nha cai 5.net anh thật sự muốn từ chối lời mời của lão gia sao?"
"Tôi không phải họ Tề, tôi họ Lâm."
"Nhưng trong cậu vẫn chảy dòng máu của người Tề gia."
"Ngay khoảnh khắc bọn họ đuổi mẹ tôi ra khỏi Tề gia, tôi đã còn không bất cứ quan hệ gì với những người Tề gia đó."
Xế chiều, thành phố Thanh Vân, đường Duyên Giang, một chiếc xe Bentley màu đen sang trọng dừng nơi phố thị sầm uất, tựa như hạc giữa bầy gà, thu hút ánh mắt người qua đường.
Trước quầy đồ nướng, một thanh niên có gương mặt ưa nhìn đang dọn dẹp mấy dụng cụ nướng thịt và xe đẩy.
Một ông già mặc âu phục đen bước xuống từ trong chiếc Bentley, đang đứng khom người trước quầy đồ nướng, như đang thỉnh cầu người thanh niên điều gì đó.
"Thiếu gia, cậu cũng biết mà, chuyện năm đó lão gia làm vậy cũng là do tình thế ép buộc, tuy rằng khiến phu nhân phải chịu uất ức nhưng chưa từng đuổi cậu đi mà..."
"Hơn một năm trước, lão thái gia bệnh nặng, lão gia đã sai chúng tôi đi tìm cậu cả một năm. Phải dùng đến biết bao tiền tài và quan hệ, tìm khắp hơn nửa Long Quốc, khó khăn lắm mới tìm thấy cậu."
"Lẽ nào cậu thà ở rể cho một gia tộc cỏn con như Trương gia, chịu mọi áp bức, chứ cũng không về Tề gia sao? Hiện giờ cậu chính là dòng dõi duy nhất của Tề gia thế hệ này…"
Lâm Ẩn nói một cách lạnh nhạt: "Chuyện của tôi không cần Tề gia quan tâm, còn chuyện của Tề gia tôi cũng không muốn nghe. Tôi mong sau này ông đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi."
Dọn quầy xong, anh xoay người rời khỏi đường Duyên Giang.
Ông già mặc âu phục nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Ẩn, nhưng không đuổi theo mà chỉ thở dài một hơi.
"Tề gia, ôi…"
Lâm Ẩn đi ra khỏi đường Duyên Giang, cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh, như vừa nhớ ra ký ức từ rất lâu rồi.
Tề gia tại thủ đô, là gia tộc quyền lực tên tuổi lẫy lừng tại Long Quốc, vô số người luồn cúi cũng muốn được có chút quan hệ với Tề gia, để một kẻ làm quan cả họ được nhờ.
Nhưng với Lâm Ẩn mà nói, Tề gia là cái dằm khó mà nhổ bỏ trong tim!
Lâm Ẩn sinh ra tại Tề gia, là cháu đích tôn của lão thái gia Tề gia, có thể gọi là xuất thân cao quý. Nhưng vào năm tám tuổi, bố ruột Tề Hà Đồ say mê đàn bà bên ngoài, lại thêm đang tranh giành vị trí người thừa kế với mấy chú bác, thế là bèn ly hôn với người vợ đã đồng cam cộng khổ Lâm Thục Thanh, cưới thiên kim của một nhà quyền quý khác tại thủ đô.
Tuy rằng Lâm Thục Thanh xuất thân từ một gia đình bình thường, nhưng cũng là một người phụ nữ hiếu thắng, không chịu nhận bất cứ bồi thường nào từ Tề gia, ra riêng với hai bàn tay trắng. Mà Lâm Ẩn cũng không muốn rời xa mẹ, không quan tâm đến sự ngăn trở của Tề gia, cùng người mẹ Lâm Thục Thanh rời khỏi thủ đô, biến mất khỏi tầm mắt Tề gia từ đó, hai mẹ con nương tựa vào nhau nhiều năm qua.
Vì vậy anh cũng đổi tên theo họ Lâm của mẹ.
Mười năm ròng trôi qua, mẹ anh ba năm trước đã qua đời vì bệnh, vốn cho rằng sẽ không bao giờ phải nhớ đến ký ức đau buồn này trong đời nữa, nhưng không ngờ, người của Tề gia vậy mà lại tìm đến anh?
Đứng nơi góc đường hút hết một điếu thuốc, Lâm Ẩn không nghĩ nhiều nữa, vẫy một chiếc taxi, đi về hướng Lâm Lang sơn trang.
Hôm nay là ngày kết hôn của con gái người cầm quyền Trương gia - anh cả Trương Hồng Quân - và đại công tử của gia tộc hàng đầu Tôn gia tại thành phố Thanh Vân, buổi lễ hết sức long trọng, mời đủ mọi ông lớn trong giới kinh doanh của thành phố Thanh Vân, và tất cả mọi người trong Trương gia.
Nếu không thì lấy thân phận ở rể cho Trương gia của Lâm Ẩn, cả đời này cũng không thể đến Lâm Lang sơn trang.
Ba mươi phút sau, xe taxi dừng bên ngoài Lâm Lang sơn trang.
Trước cổng chính sang trọng của sơn trang, một cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt, thân hình hoạt bát mà tinh tế xinh đẹp, đang chớp chớp mắt, nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt vô cảm.
Người đẹp này chính là vợ của Lâm Ẩn, Trương Kỳ Mạt.
Hai năm trước, dưới sự yêu cầu của người sáng lập tập đoàn Trang sức Trương thị - lão gia Trương Định Đỉnh, Lâm Ẩn đến Trương gia ở rể.