Ngày Tiêu Duyệt đậu Trạng Nguyên,ệnNguyệnChoNguyệtQuangSoiĐườngQuânTửlịch premier league hôm nay ta chủ động đưa ra đề xuất giả c.h.ế.t bỏ đi.
“Thăng quan phát tài, tuổi trẻ lại goá vợ, Tiêu Duyệt, ngươi nhất định là kẻ hạnh phúc nhất trên đời này.”
Ta thuận nước đẩy thuyền. “Ta làm vợ ngươi nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Ta không mong cầu gì hơn, chỉ muốn cây d.a.o găm bạc trong thư phòng của ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Tiêu Duyệt nhìn ta cười nhàn nhạt: “Ta cho nàng thêm 500 lượng bạc làm lộ phí đường xa có được không?”
Ta vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay hắn mà mắt rưng rưng: “Tiêu Duyệt, ngươi đối với ta thật sự là quá tốt. Mấy năm nay đúng là không phí công nuôi dưỡng ngươi.”
Sắc mặt Tiêu Duyệt đột nhiên thay đổi, hắn cười lạnh nói: “Đêm giao thừa nàng uống rượu say, cướp đi sự trong sạch ta gìn giữ suốt 20 mấy năm này, chuyện này nên giải quyết thế nào đây?"
1
Tám năm trước, khi ta vừa mới mười bốn tuổi, ta đã hơi thành thạo về đao pháp. Khi đó, sư phụ ta ném cho ta một miếng ngọc bài.
"Nha đầu, từ nay con đến Tiêu gia ở Giang Nam đi, trước đây con đã định hôn ước cho với tiểu tử Tiêu gia, giờ đã đến lúc rồi."
Sau đó, người chỉ để lại cho ta một câu và rồi tiêu diêu tự tại thưởng thụ cuộc sống.
Ta khó khăn lắm mới xuất sư, trong lòng chỉ muốn xông pha giang hồ, hoàn toàn không muốn đi thành thân.
Ai ngờ trên đường xông pha, ta lại giúp đỡ người Tiêu gia khi thấy bất bình. Thật là không may, ta trúng độc, phải cần một loại dược thảo quý giá để giải.
Xông pha giang hồ, trong túi thậm chí không còn bạc, sao mà có tiền mua thuốc?
"Ngươi đã cứu mạng ta, tức là ân nhân của Tiêu gia ta. Ngươi theo ta về Giang Nam đi, nơi đó sẽ không thiếu vinh hoa phú quý cho ngươi."
Khi đó, Tiêu Việt cũng chỉ mới mười ba tuổi, một công tử thế gia được nuôi dưỡng từ nắng ấm sắc hoa.
Hắn mắc bệnh người giàu, nổi hứng dẫn theo một người tùy tùng bỏ nhà ra đi, bị kẻ xấu để mắt đến.
Nếu không phải ta từ bi cứu hắn, giờ đây hắn đã bị bán vào nơi sa hoa lạc lỗng để hầu hạ người ta.