当前位置: 当前位置:首页 >Cúp C1 >Truyện Bán Ngâm_tỷ số bóng đâ正文

Truyện Bán Ngâm_tỷ số bóng đâ

作者:World Cup 来源:Cúp C1 浏览: 【】 发布时间:2025-01-13 14:17:23 评论数:
Kingdom Of Cambodia,ệnBánNgâtỷ số bóng đâ Campuchia, trước đây gọi là Miên, nằm ở bán đảo Đông Dương, vùng phía tây và tây bắc bộ tiếp giáp với Thái Lan, vùng đông bắc bộ tiếp giáp với Lào, phía Đông và đông nam bộ tiếp giáp với Việt Nam, nam bộ thì đối mặt với vịnh Thái Lan. Có sông Mekong và hồ nước ngọt lớn nhất ở Đông Nam Á - Hồ Tonle Sap, thủ đô là Phnom Penh.

Là một trong những nước kém phát triển nhất trên thế giới.  

Tháng 7 vào ngày thứ ba Nguyễn Niệm Sơ đến Cam-pu-chia, khí trời khá tốt, nhiệt độ bên ngoài lên tới 36 độ C. Mùa mưa oi bức, mùa hè nắng chói chang.

Cô đến để dạy học.

Trong một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Phnom Penh, có nhiều trẻ em khoảng tầm mười mấy tuổi bị bỏ lại.

Giống như hầu hết các làng ở Campuchia, nơi đây rất nghèo khổ, hầu hết những thanh niên trẻ tuổi đều đi làm, chỉ còn lại người già và trẻ em. Các điều kiện giáo dục cũng kém, toàn bộ làng chỉ tìm thấy một giáo viên dạy trung học cơ sở. Do đó, chi đoàn giáo dục đến đây chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, các dân làng đều rất vui vẻ.

 Tổng cộng có ba mươi học sinh ở trường tiểu học nông thôn, nhỏ nhất là sáu tuổi, lớn nhất là mười lăm tuổi, không phân chia đều chen vào một lớp học. Vào đầu năm, Nguyễn Niệm Sơ là giáo viên dạy tiếng Anh, đôi khi, học sinh sẽ được dạy hát. Bọn trẻ thấy giáo viên Trung Quốc vừa xinh đẹp lại thân thiện nên rất thích cô.

 Một tiết tiếng Anh chẳng mất nhiều thời gian, không bao lâu thì kết thúc.

Nguyễn Niệm Sơ bố trí bài tập cho học sinh xong, liền đi ra khỏi phòng học, trực tiếp đi tới sân chơi. 

 Nói là sân chơi nhưng trên thực tế đó lại là một mặt đất lầy lội trống rỗng, bốn bức tường rất tàn tạ, bị mặt trời chiếu đến khô nứt. Một người từ phía xa xa vẫy tay chào cô và gọi tên cô.

Nguyễn Niệm Sơ nhìn bọn họ một chút. Đám người kia khoảng chừng bốn, năm người, nam nữ đều có, màu da khác nhau, đều giống như cô, là HELP BRIDGE chi đoàn dạy học sinh. Đến từ các nơi trên thế giới.

Nguyễn Niệm Sơ cười với họ, đi tới, dùng tiếng Anh thuận miệng hỏi: "Đang nói chuyện gì mà trông vui vẻ thế?"

Vừa nói vừa lấy ra điện thoại di động, trong đó có một tin nhắn đến, là mẹ Nguyễn gửi, nhắc nhở cô: mỗi tối phải ôn lại bài tập cho kỳ thi IELTS.

Lúc này, cậu bạn người Châu Phi dùng tiếng Anh nói: "Chúng tôi sẽ cắm trại đêm nay, bắt tôm bắt cá, nướng tôm cá tươi để ăn. Nguyễn, dù sao ban đêm cô cũng không bận, đi cùng nhau đi."

Không biết có phải ý trời không, mà làng bọn cô dạy, nằm ngay giữa đồng bằng sông Cửu Long và hồ Tonle Sap, nước rất trong, tôm cá mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Nguyễn Niệm Sơ nghĩ đến tin nhắn kia, nghĩ 2 giây rồi híp mắt cười, không chút do dự mà đồng ý, "Được." 

Kỳ thực từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của cô chỉ dừng lại ở mức bình thường.

Luận trí lực, cô chỉ là trung bình, luận chăm chỉ, cô không thể chạm đến mép. Cô chỉ có một ưu điểm duy nhất, chính là khuôn mặt đẹp, dây thanh âm tốt. Giáo viên trung học đã từng sứt đầu mẻ trán, nói cô quá lười, tiếp tục như thế này chưa kể đến kiến thức trọng tâm, ngay cả kiến thức đơn giản cũng rất khó khăn nên đã kiến nghị bố mẹ Nguyễn đưa Nguyễn Niệm Sơ đi học thanh nhạc hoặc vào học trường đại học năng khiếu nghệ thuật.

Bố mẹ Nguyễn đang lo đến bạc tóc, giờ bắt được một nhánh cỏ cứu mạng, đương nhiên sẽ không buông tha. 

Sau đó, Nguyễn Niệm Sơ liền trở thành học viên của một trường nghệ thuật. Mặc dù bộ phận chuyên môn không phải là rất tốt nhưng cô vẫn vui vẻ. Cô có rất ít kì vọng từ khi còn bé, nên có thể có kết quả này, đã rất hài lòng.

Cô là người rất dễ dàng thoả mãn.

Kế hoạch gia đình đã định "tốt nghiệp đại học sẽ cho đi nghiên cứu thêm ở nước ngoài", Nguyễn Niệm Sơ nghe tai trái lọt tai phải ra. Bố mẹ Nguyễn chỉ có một cô con gái nên cũng không có cách nào, nhân lúc nghỉ hè, liền đăng kí cho cô một lớp IELTS. Nguyễn Niệm Sơ không muốn đi, nên quyết định gia nhập HELP BRIDGE đến Campuchia dạy học.

Cô cảm thấy, cuộc đời mà, phải làm điều gì đó có ý nghĩa.

Cô biết mình học tệ, cũng không có ý định ra nước ngoài cao học. Nếu bảo cho cô ra nước ngoài để cống hiến ái tâm, tốt hơn nhiều với việc để cô đi nước ngoài học tập.

*

Các học sinh trong trường tiểu học này đều là học ngoại trú, sau giờ học vào buổi chiều, khuôn viên trường vắng lặng, quạnh quẽ.

Một đám sinh viên đến dạy hiếm khi mới có thời gian nghỉ ngơi, cầm lưới đánh cá và vỉ nướng, liền chạy ra bên ngoài, suốt dọc đường cãi nhau, trò chuyện vui vẻ. Nguyễn Niệm Sơ với người bạn da đen cùng chung phòng đi cuối cùng, trong tay ôm nước sốt thịt nướng cùng cây thăm bằng trúc.

Bạn cùng phòng cô gọi là Lyla. Cô ấy vỗ vỗ tay, vô cùng hào hứng nói: "Nguyễn cậu biết không, tôi xưa nay cũng không bao giờ cùng bạn bè nướng cá ở bờ sông, nó chắc hẳn rất thú vị."

Nguyễn Niệm Sơ thấy cô ấy như vậy, liền nổi lên lòng trêu chọc, cô nheo mắt lại, hạ thấp giọng doạ: "Này, dù là thành phố Phnom Penh nhưng có nội loạn đấy, nơi này lại là khu vực nổi tiếng của sông Mekong. Cậu không sợ gặp nguy hiểm à?"

Lyla rụt rè, "...Không có đâu."

Cô ngay lập tức bật cười, "Lá gan thật sự rất nhỏ. Trêu cậu thôi."

"..." Lyla tức giận, giơ tay giả vờ đánh cô, Nguyễn Niệm Sơ trốn sang bên cạnh, nắm một chiếc lá ném lên đầu bạn cùng phòng. Hai người vui vẻ cười chạy về hướng bờ sông. Sắc trời dần tối đi, mặt trời lặn ở phía đằng xa, ánh mắt trời đỏ rực, chiếu xuống mặt nước dập dờn của sông Mekong.

Đoàn giáo viên đều là những sinh viên trẻ, tụ tập ngồi cùng một chỗ, mấy ngày liền cùng chung sống nên cũng đã quen thuộc. Nam sinh phụ trách việc dựng lều và bắt cá, nữ sinh phụ trách nướng chín thịt, mọi người đều được phân công rõ ràng, bận rộn đến không biết trời đâu đất đâu. Bất tri bất giác, mặt trời đã lặn xuống núi.

Tầm khoảng 8 giờ tối, cảnh đêm đen như mực, có những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời.

Tôm cá bắt được đã được chén sạch vào bụng, một đám người ăn uống no nê không có việc gì làm, ngồi ở trong lều tán gẫu về những chuyện bát quái của các minh tinh. Nguyễn Niệm Sơ đối với đề tài này không có hứng thú, lại vừa mới ăn no, liền rủ Lyla đi dạo dọc bờ sông một vòng. Dọc đường chỉ mải nói chuyện, đến khi hoàn hồn thì mới phát hiện đã cách chỗ cắm trại gần mấy trăm mét.

Hai người chuẩn bị trở về.

Lúc này, Lyla bỗng nhiên ôm bụng, hít một ngụm khí lạnh nói: "...Ai ui, tôi, tôi đau bụng."

Nguyễn Niệm Sơ im lặng: "Ai bảo cậu ăn như quỷ chết đói đầu thai thế, đồ chưa nướng chín đã ăn", vừa nói vừa nhìn bốn phía, chỉ vào một cái cây đại thụ, "Cậu đến chỗ đó giải quyết đi, tôi ở đây đợi, có chuyện gì thì gọi tôi."