Truyện Mãi Không Nhắm Mắt_kèo nhà cái 188
作者:La liga 来源:Cúp C2 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-13 06:34:11 评论数:
Mấy ngày sau đó,ệnMãiKhôngNhắmMắkèo nhà cái 188 tất cả đều lao vào chuyện hậu sự của Tân Dân cũng như sắp xếp công việc trong đội. Nỗi đau đã khiến Khánh Xuân gần như tê liệt hoàn toàn. Bàn làm việc của Tân Dân đã được dọn dẹp. Những tài liệu có liên quan đến công việc cũng như những đồ dùng công cộng đã được mang đi. Những đồ dùng cá nhân thì đội trưởng Lý Xuân Cường yêu cầu để cho Khánh Xuân lo liệu. Cô đã từ chối công việc này. Suy cho cùng, cô và Tân Dân cũng chưa đăng ký kết hôn nên về mặt luật pháp, cô không có quyền dùng danh nghĩa là người trong nhà để tiếp nhận những di vật ấy. Không có cách nào khác, đội thông báo cho bố Tân Dân đến để tiếp nhận tất cả. Riêng có mấy phong thư Tân Dân để lại trên bàn thì Lý Xuân Cường giao cho Khánh Xuân. Đó là những lá thư do Khánh Xuân viết cho Tân Dân trong thời gian đi công tác mấy năm trước đó, kèm theo những lá thư này là hai tấm vé tàu đi Hàng Châu mà Xuân Cường đã tìm thấy trong cặp xách tay của Tân Dân.
- Cô có cần tôi nhờ người trả vé lại không? Vẫn còn kịp. - Xuân Cường nói.
Khánh Xuân cầm lấy hai tấm vé, lắc đầu. Đây là vật kỷ niệm cuối cùng của cô và Tân Dân, không việc gì phải trả lại. Cô lưu giữ hai tấm vé này cùng với tấm ảnh cô chụp cùng với di ảnh của Tân Dân trong buổi lễ truy điệu.
Khánh Xuân đã tráng những tấm phim cô chụp những kẻ tình nghi ra vào ngôi nhà kiểu Tây. Mấy kiểu cuối cùng chính là kẻ tình nghi mặc Âu phục đã ra tay sát hại Tân Dân. Phòng điều tra hình sự đã chọn trong số ấy một tấm ảnh mà mặt mũi kẻ tình nghi tương đối rõ ràng in trên Lệnh truy nã và phát đi khắp nơi. Chưa bắt được tội phạm thì sự hy sinh của Tân Dân vẫn thiếu vẻ oanh liệt và thiếu tính hoàn chỉnh, không thể tuyên truyền công khai và rầm rộ như sự hy sinh của Cam Lôi và Thôi Đại Khánh năm ấy. Do vậy, sau khi lễ truy điệu kết thúc và bình đựng tro của liệt sĩ Hồ Tân Dân được đem an táng tại Nghĩa trang Cách mạng Bát Bảo Sơn hoàn tất, điều này cũng có nghĩa là sinh mạng của một con người đã chính thức khép lại một cách âm thầm. Cái tên Hồ Tân Dân cũng dần dần sẽ biến mất trong tiềm thức mọi người. Bố mẹ Hồ Tân Dân khi nhận giấy chứng nhận liệt sĩ của con trai mình cùng với gần hai mươi nghìn nhân dân tệ tiền trợ cấp gia đình liệt sĩ và nhiều lễ vật khác đã viết vào Sổ kỷ niệm những người đã cống hiến giác mạc một dòng: “Cống hiến tình yêu, đem lại ánh sáng cho người, công đức ấy không gì sánh được”. Tất cả mọi người đều quên bẵng người vợ chưa cưới của Tân Dân, thậm chí Khánh Xuân không nhận được bất kỳ một vật lưu niệm nào. Lúc ấy cô đã nghĩ, may mà Tân Dân còn để lại cho đời và cho mình một đôi mắt. Đây là bộ phận duy nhất trên thân thể anh vẫn chưa chết và cô có cảm nhận rằng, đôi mắt ấy chính là linh hồn của anh.
Cô đến bệnh viện.
Cô đến rất sớm. Không tốn nhiều thời gian và công sức, cô đã tìm thấy người bệnh ấy trong một gian phòng chan hòa ánh sáng mặt trời. Cô đăm đắm nhìn vào đôi mắt vẫn bị băng dày quấn kín choàng qua nửa cái đầu nhưng từ chiếc sống mũi cao cao và đôi môi sắc sảo của người bệnh, cô nhận ra gương mặt ấy rất trẻ và rất tuấn tú. Bên cạnh bệnh nhân lúc này là một cô gái rất trẻ, không thể gọi là đẹp nhưng rất có duyên. Khi Khánh Xuân bước vào phòng bệnh, cô gái đang gọt táo và đưa từng miếng nhỏ đến tận miệng bệnh nhân.
Khánh Xuân cũng mang theo một túi trái cây. Cô đặt túi trái cây xuống chiếc tủ nhỏ kê ở đầu giường bệnh và bắt đầu trò chuyện với cô gái. Hình như cô gái đã nghe các bác sĩ nói về Khánh Xuân cũng như quan hệ giữa cô và bệnh nhân nên trên môi cô ta luôn điểm nụ cười, miệng luôn nói những lời cám ơn. Người bệnh không thể trông thấy Khánh Xuân nên giữ yên lặng một cách rất lễ độ. Khánh Xuân ngồi lên chiếc ghế đặt bên cạnh giường bệnh và bắt đầu trò chuyện với chàng trai. Cô rất muốn biết những chuyện liên quan đến chàng trai này.
- Cậu là sinh viên năm thứ hai?
- Vâng ạ! Chàng trai trả lời.
- Đáng ra là phải năm thứ ba - Cô gái bổ sung thêm - Anh ấy mắc bệnh đã được nửa năm rồi.
- Sao lại mắc phải bệnh này?
- À, anh ấy cùng với một người bạn giúp thầy giáo phụ đạo trong khoa lau phòng, anh ấy đã nghịch phải chất vôi độc khiến chúng bắn vào mắt nên giác mạc bị hỏng.
Khánh Xuân chăm chú nhìn vào gương mặt chỉ lộ một nửa của chàng trai nhưng cô không nhận ra một nét nào nghịch ngợm trên mặt cậu ta.
- Cậu học ở trường nào?
- Đại học Yên Kinh - Cô gái trả lời thay.
- Chuyên ngành gì? - Khánh Xuân hỏi bâng quơ.
- Pháp luật. Anh ấy theo học chuyên ngành Luật kinh tế và Luật dân sự.
- Tốt quá! Ngành này đang rất thời thượng đấy!
- Đúng thế không? Thực ra thì anh ấy cũng không thích hợp lắm ngành Luật kinh tế vì anh ấy chẳng có chút đầu óc kinh tế nào, lại không cẩn thận, làm việc gì cũng vô cùng nóng vội và cẩu thả.
- Tuổi trẻ mà... Năm nay cậu ấy hai mươi phải không?
- Gần hai mươi hai rồi! Anh ấy học chậm một năm vì phải ra nước ngoài thăm người thân mất một năm.
- Còn có quan hệ với nước ngoài à?
- Bố mẹ anh ấy là những nhà khoa học, sống lâu dài ở nước ngoài.
- Thế cô quan hệ thế nào với cậu ta?
- Em là bạn gái của anh ấy.
Chàng trai vẫn không tỏ bất kỳ phản ứng nào khi nghe hai cô gái bàn luận về mình. Âu Khánh Xuân nhìn khuôn mặt quấn đầy băng, tự trong thâm tâm không biết là mình thương cảm hay xúc động. Đằng sau lớp băng dày ấy là đôi mắt của Tân Dân! Cô nghĩ, liệu đôi mắt ấy vẫn buồn buồn đầy trí tuệ và bình an?
Sau một lát, hai bên dường như không còn gì để nói nữa, Âu Khánh Xuân đứng dậy cáo từ, chúc người bệnh mau chóng khôi phục. Chàng trai vẫn nằm im bất động, chỉ mở miệng nói hai tiếng: “Cám ơn!”.
Cô gái tiễn Khánh Xuân ra khỏi phòng, hạ thấp giọng nói như có lỗi:
- Em và anh ấy vừa cãi nhau một trận nên anh ấy vẫn còn giận lắm. Em thành thật xin lỗi chị, thực ra thì anh ấy phải cám ơn chị. Nếu không có sự đồng ý của chị, anh ấy vẫn phải cứ chờ đợi thôi!
- Không có gì - Khánh Xuân nói - Nhưng cô cũng phải nói với cậu ta là, đã mắc phải bệnh này thì đừng bao giờ nóng giận. Những bệnh về mắt tối kỵ với sự giận dữ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện trong hành lang. Cô gái nói:
- Không thể khác được. Tính tình của anh ấy là như vậy. Bố mẹ cứ ở nước ngoài, không ai quản lý được anh ấy cả.
Khánh Xuân cười nhẹ:
- Thế thì cô phải quản lý cậu ta vậy!
- Em làm không nổi - Cô gái thành thực nói - Em vừa đụng đến là anh ấy đã nổi khùng lên rồi.
Khánh Xuân dừng lại một tí và chợt nhận ra rằng, dù sao cả hai cũng còn quá trẻ, chuyện này cũng khá thú vị. Cô lên tiếng:
- Cô là bạn học của cậu ta à?
- Không phải! Bọn em là láng giềng của nhau - Cô gái lắc đầu nói.
- Cậu ta không có anh chị em gì ư? Ngày nào cô cũng đến đây để chăm sóc cho cậu ta sao?
- Anh ấy không có anh chị em gì cả. Ngày phẫu thuật, mẹ anh ấy từ nước ngoài bay về, gặp con trai được một lát là đi ngay. Bây giờ chỉ có mình em chăm sóc anh ấy. Không có đôi mắt, người ta không làm được việc gì cả. Thầy giáo phụ đạo họ Lư trong khoa có đến đây mấy lần, mỗi lần mang đến một ít trái cây, đồ hộp. Tiêu Đồng vì lau phòng cho thầy nên mới gặp tai nạn, ông ấy không đến thì còn ra thể thống gì. Trước khi phẫu thuật, bạn bè anh ấy cũng có đến nhưng rồi họ cũng chỉ có thể chuyện trò tào lao một lát rồi về. Họ đang trong thời kỳ học rất căng thẳng, không thể vắng học được. Em ở trong bệnh viện mấy ngày mấy đêm rồi, mệt muốn đứt hơi nhưng không chịu đựng được nữa rồi vì anh ấy cứ trút bực tức lên đầu em.
Cô gái nói một hơi dài như muốn trút mệt nhọc và bực bội. Nhưng từ trong giọng nói của cô ấy, Khánh Xuân không nhận ra một chút giận hờn hay hối hận gì cả. Cô nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Thế này nhé, tối nay tôi sẽ đến thay cho cô. Cô có thể về nhà ngủ một giấc lấy sức.
- Ôi! Thế coi làm sao được. Em đã cảm kích ân tình của chị lắm rồi. Sao lại có thể khiến chị phải chịu khổ chịu mệt thêm nữa! Cô gái kêu lên.
- Không sao - Khánh Xuân nói như đã quyết định - Cứ xem như đây là tôi vì chồng chưa cưới của mình, cũng là vì mình vậy. Tôi hy vọng cậu ta sẽ sớm mở được mắt ra.
Cô gái không biết nên chấp nhận sự quan tâm của Khánh Xuân hay là tiếp tục chối từ nên chỉ biết nói những lời cám ơn đầy khách sáo. Sau mấy lời trao đổi, hai người đã thống nhất như lời Khánh Xuân.
Mấy ngày nay, đội công tác không giao cho Khánh Xuân công việc gì cả. Khi thi hài Tân Dân chưa kịp lạnh, cả tổ đã bắt đầu suy nghĩ đến tâm trạng của Khánh Xuân. Do vậy mới quyết định để cho cô có một thời gian ổn định tinh thần. Nhưng Khánh Xuân lại muốn tìm một công việc gì đó làm để lấp chỗ trống về tinh thần sau khi Tân Dân ra đi. Cô nghĩ, việc này quá tốt đối với cô lúc này. Chăm sóc cho một bệnh nhân để đôi mắt của Tân Dân sớm quay trở về với cuộc đời là một sự an ủi vô cùng lớn lao đối với cô.
Buổi chiều, Khánh Xuân ghé về nhà định ngủ một giấc nhưng không thể nào chợp mắt được. Khi ăn cơm tối, cô nói cho bố biết ý định của mình. Ông trầm ngâm do dự, không hề bày tỏ ý kiến gì. Thái độ của bố khiến tâm trạng vừa tìm thấy sự hưng phấn của Khánh Xuân bị tổn thương. Cô hỏi:
- Con làm như vậy là không tốt sao?
Bố cúi đầu nuốt miếng cơm, lâu lắm mới nói:
- Bố vẫn nghĩ rằng con nên nhanh chóng ổn định tinh thần. Đã là người thì phải chết, huống hồ cái chết của Tân Dân rất có ý nghĩa. Con cứ sống trong những nỗi nhớ như vậy, bố cho rằng không tốt tí nào.
Khánh Xuân cúi đầu ăn cơm, không trả lời bố, bất giác những giọt nước mắt nối đuôi nhau rơi vào bát cơm. Điều này chứng minh những điều lo lắng của bố là có thực. Ông lại lên tiếng nói về những lẽ phải lẽ trái trong đời nhưng tâm trạng Khánh Xuân rối bời, không biết là có nghe thấy những lời ông nói hay không. Đến tám giờ tối, cô đúng hẹn có mặt ở bệnh viện, chào hỏi cô gái một cách có lệ rồi đưa mắt quan sát chung quanh. Cô gái lí nhí mấy tiếng rồi cùng Khánh Xuân rời khỏi phòng. Trước khi bước xuống cầu thang, cô gái quay đầu nhìn Khánh Xuân rồi ngần ngừ nói:
- Cô có cần tôi nhờ người trả vé lại không? Vẫn còn kịp. - Xuân Cường nói.
Khánh Xuân cầm lấy hai tấm vé, lắc đầu. Đây là vật kỷ niệm cuối cùng của cô và Tân Dân, không việc gì phải trả lại. Cô lưu giữ hai tấm vé này cùng với tấm ảnh cô chụp cùng với di ảnh của Tân Dân trong buổi lễ truy điệu.
Khánh Xuân đã tráng những tấm phim cô chụp những kẻ tình nghi ra vào ngôi nhà kiểu Tây. Mấy kiểu cuối cùng chính là kẻ tình nghi mặc Âu phục đã ra tay sát hại Tân Dân. Phòng điều tra hình sự đã chọn trong số ấy một tấm ảnh mà mặt mũi kẻ tình nghi tương đối rõ ràng in trên Lệnh truy nã và phát đi khắp nơi. Chưa bắt được tội phạm thì sự hy sinh của Tân Dân vẫn thiếu vẻ oanh liệt và thiếu tính hoàn chỉnh, không thể tuyên truyền công khai và rầm rộ như sự hy sinh của Cam Lôi và Thôi Đại Khánh năm ấy. Do vậy, sau khi lễ truy điệu kết thúc và bình đựng tro của liệt sĩ Hồ Tân Dân được đem an táng tại Nghĩa trang Cách mạng Bát Bảo Sơn hoàn tất, điều này cũng có nghĩa là sinh mạng của một con người đã chính thức khép lại một cách âm thầm. Cái tên Hồ Tân Dân cũng dần dần sẽ biến mất trong tiềm thức mọi người. Bố mẹ Hồ Tân Dân khi nhận giấy chứng nhận liệt sĩ của con trai mình cùng với gần hai mươi nghìn nhân dân tệ tiền trợ cấp gia đình liệt sĩ và nhiều lễ vật khác đã viết vào Sổ kỷ niệm những người đã cống hiến giác mạc một dòng: “Cống hiến tình yêu, đem lại ánh sáng cho người, công đức ấy không gì sánh được”. Tất cả mọi người đều quên bẵng người vợ chưa cưới của Tân Dân, thậm chí Khánh Xuân không nhận được bất kỳ một vật lưu niệm nào. Lúc ấy cô đã nghĩ, may mà Tân Dân còn để lại cho đời và cho mình một đôi mắt. Đây là bộ phận duy nhất trên thân thể anh vẫn chưa chết và cô có cảm nhận rằng, đôi mắt ấy chính là linh hồn của anh.
Cô đến bệnh viện.
Cô đến rất sớm. Không tốn nhiều thời gian và công sức, cô đã tìm thấy người bệnh ấy trong một gian phòng chan hòa ánh sáng mặt trời. Cô đăm đắm nhìn vào đôi mắt vẫn bị băng dày quấn kín choàng qua nửa cái đầu nhưng từ chiếc sống mũi cao cao và đôi môi sắc sảo của người bệnh, cô nhận ra gương mặt ấy rất trẻ và rất tuấn tú. Bên cạnh bệnh nhân lúc này là một cô gái rất trẻ, không thể gọi là đẹp nhưng rất có duyên. Khi Khánh Xuân bước vào phòng bệnh, cô gái đang gọt táo và đưa từng miếng nhỏ đến tận miệng bệnh nhân.
Khánh Xuân cũng mang theo một túi trái cây. Cô đặt túi trái cây xuống chiếc tủ nhỏ kê ở đầu giường bệnh và bắt đầu trò chuyện với cô gái. Hình như cô gái đã nghe các bác sĩ nói về Khánh Xuân cũng như quan hệ giữa cô và bệnh nhân nên trên môi cô ta luôn điểm nụ cười, miệng luôn nói những lời cám ơn. Người bệnh không thể trông thấy Khánh Xuân nên giữ yên lặng một cách rất lễ độ. Khánh Xuân ngồi lên chiếc ghế đặt bên cạnh giường bệnh và bắt đầu trò chuyện với chàng trai. Cô rất muốn biết những chuyện liên quan đến chàng trai này.
- Cậu là sinh viên năm thứ hai?
- Vâng ạ! Chàng trai trả lời.
- Đáng ra là phải năm thứ ba - Cô gái bổ sung thêm - Anh ấy mắc bệnh đã được nửa năm rồi.
- Sao lại mắc phải bệnh này?
- À, anh ấy cùng với một người bạn giúp thầy giáo phụ đạo trong khoa lau phòng, anh ấy đã nghịch phải chất vôi độc khiến chúng bắn vào mắt nên giác mạc bị hỏng.
Khánh Xuân chăm chú nhìn vào gương mặt chỉ lộ một nửa của chàng trai nhưng cô không nhận ra một nét nào nghịch ngợm trên mặt cậu ta.
- Cậu học ở trường nào?
- Đại học Yên Kinh - Cô gái trả lời thay.
- Chuyên ngành gì? - Khánh Xuân hỏi bâng quơ.
- Pháp luật. Anh ấy theo học chuyên ngành Luật kinh tế và Luật dân sự.
- Tốt quá! Ngành này đang rất thời thượng đấy!
- Đúng thế không? Thực ra thì anh ấy cũng không thích hợp lắm ngành Luật kinh tế vì anh ấy chẳng có chút đầu óc kinh tế nào, lại không cẩn thận, làm việc gì cũng vô cùng nóng vội và cẩu thả.
- Tuổi trẻ mà... Năm nay cậu ấy hai mươi phải không?
- Gần hai mươi hai rồi! Anh ấy học chậm một năm vì phải ra nước ngoài thăm người thân mất một năm.
- Còn có quan hệ với nước ngoài à?
- Bố mẹ anh ấy là những nhà khoa học, sống lâu dài ở nước ngoài.
- Thế cô quan hệ thế nào với cậu ta?
- Em là bạn gái của anh ấy.
Chàng trai vẫn không tỏ bất kỳ phản ứng nào khi nghe hai cô gái bàn luận về mình. Âu Khánh Xuân nhìn khuôn mặt quấn đầy băng, tự trong thâm tâm không biết là mình thương cảm hay xúc động. Đằng sau lớp băng dày ấy là đôi mắt của Tân Dân! Cô nghĩ, liệu đôi mắt ấy vẫn buồn buồn đầy trí tuệ và bình an?
Sau một lát, hai bên dường như không còn gì để nói nữa, Âu Khánh Xuân đứng dậy cáo từ, chúc người bệnh mau chóng khôi phục. Chàng trai vẫn nằm im bất động, chỉ mở miệng nói hai tiếng: “Cám ơn!”.
Cô gái tiễn Khánh Xuân ra khỏi phòng, hạ thấp giọng nói như có lỗi:
- Em và anh ấy vừa cãi nhau một trận nên anh ấy vẫn còn giận lắm. Em thành thật xin lỗi chị, thực ra thì anh ấy phải cám ơn chị. Nếu không có sự đồng ý của chị, anh ấy vẫn phải cứ chờ đợi thôi!
- Không có gì - Khánh Xuân nói - Nhưng cô cũng phải nói với cậu ta là, đã mắc phải bệnh này thì đừng bao giờ nóng giận. Những bệnh về mắt tối kỵ với sự giận dữ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện trong hành lang. Cô gái nói:
- Không thể khác được. Tính tình của anh ấy là như vậy. Bố mẹ cứ ở nước ngoài, không ai quản lý được anh ấy cả.
Khánh Xuân cười nhẹ:
- Thế thì cô phải quản lý cậu ta vậy!
- Em làm không nổi - Cô gái thành thực nói - Em vừa đụng đến là anh ấy đã nổi khùng lên rồi.
Khánh Xuân dừng lại một tí và chợt nhận ra rằng, dù sao cả hai cũng còn quá trẻ, chuyện này cũng khá thú vị. Cô lên tiếng:
- Cô là bạn học của cậu ta à?
- Không phải! Bọn em là láng giềng của nhau - Cô gái lắc đầu nói.
- Cậu ta không có anh chị em gì ư? Ngày nào cô cũng đến đây để chăm sóc cho cậu ta sao?
- Anh ấy không có anh chị em gì cả. Ngày phẫu thuật, mẹ anh ấy từ nước ngoài bay về, gặp con trai được một lát là đi ngay. Bây giờ chỉ có mình em chăm sóc anh ấy. Không có đôi mắt, người ta không làm được việc gì cả. Thầy giáo phụ đạo họ Lư trong khoa có đến đây mấy lần, mỗi lần mang đến một ít trái cây, đồ hộp. Tiêu Đồng vì lau phòng cho thầy nên mới gặp tai nạn, ông ấy không đến thì còn ra thể thống gì. Trước khi phẫu thuật, bạn bè anh ấy cũng có đến nhưng rồi họ cũng chỉ có thể chuyện trò tào lao một lát rồi về. Họ đang trong thời kỳ học rất căng thẳng, không thể vắng học được. Em ở trong bệnh viện mấy ngày mấy đêm rồi, mệt muốn đứt hơi nhưng không chịu đựng được nữa rồi vì anh ấy cứ trút bực tức lên đầu em.
Cô gái nói một hơi dài như muốn trút mệt nhọc và bực bội. Nhưng từ trong giọng nói của cô ấy, Khánh Xuân không nhận ra một chút giận hờn hay hối hận gì cả. Cô nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Thế này nhé, tối nay tôi sẽ đến thay cho cô. Cô có thể về nhà ngủ một giấc lấy sức.
- Ôi! Thế coi làm sao được. Em đã cảm kích ân tình của chị lắm rồi. Sao lại có thể khiến chị phải chịu khổ chịu mệt thêm nữa! Cô gái kêu lên.
- Không sao - Khánh Xuân nói như đã quyết định - Cứ xem như đây là tôi vì chồng chưa cưới của mình, cũng là vì mình vậy. Tôi hy vọng cậu ta sẽ sớm mở được mắt ra.
Cô gái không biết nên chấp nhận sự quan tâm của Khánh Xuân hay là tiếp tục chối từ nên chỉ biết nói những lời cám ơn đầy khách sáo. Sau mấy lời trao đổi, hai người đã thống nhất như lời Khánh Xuân.
Mấy ngày nay, đội công tác không giao cho Khánh Xuân công việc gì cả. Khi thi hài Tân Dân chưa kịp lạnh, cả tổ đã bắt đầu suy nghĩ đến tâm trạng của Khánh Xuân. Do vậy mới quyết định để cho cô có một thời gian ổn định tinh thần. Nhưng Khánh Xuân lại muốn tìm một công việc gì đó làm để lấp chỗ trống về tinh thần sau khi Tân Dân ra đi. Cô nghĩ, việc này quá tốt đối với cô lúc này. Chăm sóc cho một bệnh nhân để đôi mắt của Tân Dân sớm quay trở về với cuộc đời là một sự an ủi vô cùng lớn lao đối với cô.
Buổi chiều, Khánh Xuân ghé về nhà định ngủ một giấc nhưng không thể nào chợp mắt được. Khi ăn cơm tối, cô nói cho bố biết ý định của mình. Ông trầm ngâm do dự, không hề bày tỏ ý kiến gì. Thái độ của bố khiến tâm trạng vừa tìm thấy sự hưng phấn của Khánh Xuân bị tổn thương. Cô hỏi:
- Con làm như vậy là không tốt sao?
Bố cúi đầu nuốt miếng cơm, lâu lắm mới nói:
- Bố vẫn nghĩ rằng con nên nhanh chóng ổn định tinh thần. Đã là người thì phải chết, huống hồ cái chết của Tân Dân rất có ý nghĩa. Con cứ sống trong những nỗi nhớ như vậy, bố cho rằng không tốt tí nào.
Khánh Xuân cúi đầu ăn cơm, không trả lời bố, bất giác những giọt nước mắt nối đuôi nhau rơi vào bát cơm. Điều này chứng minh những điều lo lắng của bố là có thực. Ông lại lên tiếng nói về những lẽ phải lẽ trái trong đời nhưng tâm trạng Khánh Xuân rối bời, không biết là có nghe thấy những lời ông nói hay không. Đến tám giờ tối, cô đúng hẹn có mặt ở bệnh viện, chào hỏi cô gái một cách có lệ rồi đưa mắt quan sát chung quanh. Cô gái lí nhí mấy tiếng rồi cùng Khánh Xuân rời khỏi phòng. Trước khi bước xuống cầu thang, cô gái quay đầu nhìn Khánh Xuân rồi ngần ngừ nói: