Thành phố Từ An những ngày thu lá vàng phủ kín,ệnVănNghiêmVănMùaXuânAnhĐợgiải vô địch quốc gia hàn quốc những đôi tình nhân mười ngón đan xen vui đùa cất bước, những bà mẹ tất bật với công việc, những ông bố hối hả về ăn cơm, những em học sinh chạy thật nhanh đến cửa hàng ăn vặt,...
Từ An những ngày cuối thu là thế, sôi động và ấm áp.
"Mẹ Vương, bà có qua không để bọn tôi còn chờ"
"Thôi các chị chơi trước đi, tôi lo cơm cho bọn nhỏ đã."
...
"Một cân táo 20 tệ? Cô ăn cướp đấy à..."
...
"Sáng nay thầy giảng hàm sin mà tớ ngủ quên mất. Bây giờ biết làm sao đây?"
...
Thành phố Từ An, xa hoa và lộng lẫy, êm đềm và gần gũi. Quê hương của những con người thương người hơn cả thương thân, nơi mà Lưu Diệu Văn lớn lên trong lời ca tiếng hát.
Giữa mênh mông đất trời, những ngọn đồi cao cùng với biển cả, Từ An mang trên mình dáng vẻ thơ mộng, phóng khoáng và tự do. Lưu Diệu Văn đã rất nhiều lần nói với mẹ mình, "Từ An thật tốt. Nếu có thể vĩnh viễn không rời khỏi thì càng tốt hơn. "
Những lúc như thế, mẹ Lưu sẽ cốc vào đầu hắn trách móc, "Con là con trai, chí lớn nên có, sao phải ở mãi Từ An làm kẻ bình phàm."
Còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng lớn rồi Lưu Diệu Văn vẫn nghĩ thế. Từ An thật tốt, có ta và người ở cạnh nhau, dùng trái tim mà đối đãi với người ngoài mặc cho họ có làm ta đau. Hắn thích đứng trên đồi cao, ngọn đồi cao nhất ở Từ An mà ngắm biển, ngắm nhìn Mặt Trời lặng ngay trước mắt, ngắm đàn hải âu bay lượn khắp trời, ngắm nhìn bản thân của rất nhiều năm sau.
...----------------...
"Này, Lưu Diệu Văn đâu?"
"Cậu ấy đến phòng giáo viên rồi."
"Đến đó làm gì?"
"Nghe bảo có học sinh mới đến, cậu ấy đi đón người rồi."
Trường trung học số hai Từ An, đứng ở vị trí thứ ba trong số những trường có chất lượng tốt nhất, đặc biệt là trung học số hai Từ An học phí khá thấp, là môi trường học tập an toàn và công tâm đối với tất cả học sinh.
Lưu Diệu Văn khi vừa xong cấp 2 đã vội vàng đăng ký nhập học cũng vì lý do này đây.
"Đã đến giờ lên lớp rồi thưa thầy."
"Diệu Văn em đợi thêm tí, có thể em ấy lạc đường nên đến muộn một chút."
Lưu Diệu Văn siết tay đang cầm quyển ghi chú, vừa nghe hai chữ đến muộn liền muốn quay lưng về lớp. Hắn ghét nhất là trễ hẹn, Lưu Diệu Văn có thể là người ôn hòa dễ gần nhưng đừng khiến hắn ấn tượng không tốt, hắn mà đã không thích rồi thì rất khó gây dựng tình cảm.