Khi tiến đến trung tâm doanh trại phía đông,ệnNữNhânTrênĐỉnhTriềuĐườkết quả giải u19 châu âu trong chiếc lều lớn, Khang Vương ngồi bình thản trên ghế dài, dường như đã đoán trước được ta sẽ đến.
"Cuối cùng nàng cũng đến." Lần đầu tiên ta nhìn thấy nụ cười chân thật trên gương mặt hắn.
Cuộc bức cung đầy kịch tính kết thúc với việc Khang Vương bị bắt giữ và bị tống giam vào đại lao.
Những đại thần ủng hộ Khang Vương, ai đã cao tuổi thì được miễn tội và ban cho cáo lão hồi hương, giữ lại chút thể diện. Những kẻ xu nịnh, ta ra lệnh đày đi biên cương.
Nhờ vậy, phần lớn triều thần trên triều đều là người của ta.
Ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhưng không dám chắc.
Đêm hôm ấy, suy đoán của ta cuối cùng cũng được chứng thực.
"Nương nương, vừa có người từ đại lao truyền lời, nói rằng Khang Vương muốn gặp nương nương." Tử Anh đứng bên cạnh, chuẩn bị gỡ cây trâm trên đầu ta xuống.
Đại lao tối tăm ẩm ướt, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi khiến người ta khó chịu.
Tử Anh cầm khăn tay phẩy phẩy trước mặt ta để giảm bớt mùi, nhưng đầu óc ta vẫn thoáng đau nhức vì không khí nơi đây.
Ở một góc tối trong ngục, Khang Vương ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn thấp. Trên bàn bày sẵn một bàn cờ cùng những quân cờ xếp gọn gàng. Dẫu sao cũng là hoàng thân quốc thích, ngục tốt không dám đối xử tệ bạc.
"Không ngờ ở nơi này, Khang Vương điện hạ vẫn còn hứng thú chơi cờ."
Khang Vương ngẩng đầu, nụ cười thường ngày vẫn hiện lên trên khuôn mặt hắn: "Hoàng hậu nương nương cũng vậy thôi, đến đây mà vẫn không quên châm biếm bổn vương."
"Hãy chơi một ván với bổn vương đi. Ngục tốt ở đây đánh cờ chán lắm."
Tử Anh cau mày, cẩn thận lau sạch một khoảng đất trên sàn rồi liếc nhìn ta như muốn ngăn cản.
Ta không để ý, ngồi xuống tùy ý, liếc qua bàn cờ, cầm lấy một quân cờ và nhanh chóng đặt xuống.
"Tại sao lại tạo phản?"
"Hửm?" Khang Vương dường như không quan tâm đến câu hỏi của ta, tập trung vào ván cờ và trả lời hờ hững: "Cảm thấy thời cơ đã chín muồi."
"Ngài chưa bao giờ làm những việc mà không nắm chắc phần thắng." Ta lại đặt thêm một quân cờ.
"Nàng nói như thể hiểu rõ bổn vương lắm vậy." Khang Vương cười khẽ. "Chi bằng nàng nói thử suy nghĩ của mình xem."
"Ngài làm tất cả chuyện này… là vì…" Ta ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng khẽ thốt ra một chữ:
"Ta."
Cả người Khang Vương khựng lại, nhưng rất nhanh liền che giấu sự khác thường.
"Ngài tạo phản để giúp ta danh chính ngôn thuận lên ngôi. Chỉ cần giải quyết được ngài, những kẻ đối đầu với ta trong triều cũng sẽ tự khắc bị trừng trị."
Khang Vương im lặng, ta tiếp tục nói: "Từ khi nào ngài bắt đầu làm những việc này? Lúc Ô Mã thành được thu nhận? Hay từ khi Hoàng thượng mất tích? Hay là… trước đó nữa?"
"Hoàng hậu nương nương, trí tưởng tượng của nàng phong phú thật."
"Rầm—"
Hắn bất ngờ vung tay, khiến bàn cờ lật tung, những quân cờ rơi lả tả xuống sàn.
"Ván cờ này thật quá nhàm chán. Hoàng hậu nương nương, mời về cho."
Khang Vương lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, nét mặt khuất trong bóng tối mờ ảo.
Ta đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Trước khi bước qua cửa, giọng hắn vang lên trầm thấp: "Nếu bổn vương không tạo phản, Hoàng hậu nương nương định xử lý bổn vương thế nào?"
"Dùng gậy ông đập lưng ông." Ta trả lời thẳng thắn.
"Bổn cung đã thu thập chứng cứ phạm tội của các quan lại dưới trướng ngài, từng bước khiến ngài bị cô lập."
Khang Vương lặng người hồi lâu không nói. Ta cũng không rõ hắn đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng ta thấy hắn dùng ngón tay dài viết một chữ lên lớp bụi đất bên cạnh—