Truyện Tu La Tràng Hôm Nay Cũng Rất Náo Nhiệt_tỷ số ngoại hạng trung quốc
作者:Ngoại Hạng Anh 来源:Thể thao 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 13:01:41 评论数:
Editor: hãy-đọc-với-một-lòng-vị-tha
Không hận anh.
Anh cứ ở cùng anh ấy đi.
Dù sao em cũng không còn nhiều thời gian lắm.
Lần này,ệnTuLaTràngHômNayCũngRấtNáoNhiệtỷ số ngoại hạng trung quốc không ai có thể vây khốn em bằng chữ tình nữa.
- ---
Ngày mười ba tháng hai năm hai nghìn linh bảy, bệnh viện cũ nát vùng ngoại thành.
Một người đàn ông gần ba mươi tuổi, bình yên nằm trên giường bệnh.
Tuyết trắng bay lả tả ngoài cửa sổ, yên tĩnh chao đảo trong không trung.
Mấy cô y tá im lặng đứng trước giường bệnh, một y tá trong đó nghẹn ngào nói với người đàn ông trên giường: "Trần tiên sinh."
Trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động, người nằm trên giường bệnh nhắm hai mắt, gương mặt thon gầy hơi hóp vào, đôi môi xanh trắng cong lên, tạo một độ cung mềm mại, y như say ngủ, mặt mày trầm tĩnh.
Trên giường bệnh không đáp lại.
Khung cửa cổ cũ nát phủ một lớp tuyết thật dày, người đàn ông an tĩnh nằm trên giường bệnh này, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được cái rét lạnh của mùa đông, lặng yên chết bệnh.
Cô y tá lau hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói không nên lời, các cô đã từng thấy rất nhiều trường hợp sinh lão bệnh tử, nhưng từng cảm thấy khổ sở như hiện tại.
Có lẽ là người đàn ông khép mắt trên giường bệnh này có gương mặt quá dịu dàng, không hề hợp với bệnh viện cũ nát này. Y giống như một đám mây ngày xuân, trong veo, êm đềm, nhẹ nhàng.
Các y tá im lặng tháo vòng tay nhập viện trên cổ tay gầy gò tái nhợt.
Vòng tay cao su lạnh băng, bên trên viết hai chữ gọn gàng, Trần Tê.
Linh hồn Trần Tê lơ lửng trong không trung, cậu nhìn hộ sĩ chậm rãi tháo gỡ từng dụng cụ trên thi thể lạnh băng của mình, thở dài một hơi, phiền muộn nói với hệ thống trong đầu: "Hệ thống tiên sinh, nhiệm vụ thất bại."
Âm thanh máy móc vang lên: "Trần tiên sinh, suy cho cùng đây cũng là lần đầu tiên ngài chấp hành nhiệm vụ, thất bại là rất bình thường, tôi đề nghị ngài chọn đối tượng công lược khác sau khi thế giới được thiết lập lại."
Trần Tê và hệ thống đều đến từ không gian Chủ Thần, bọn họ cần phải lựa chọn vai chính trong các thế giới vô biên, sau đó tiến hành công lược, đạt được tình cảm của nhóm vai chính là có thể chuyển đổi thành năng lượng vận hành của chủ thần, công lược những vai chính càng khó khăn, năng lượng tình cảm càng nhiều.
Lần này là lần đầu tiên Trần Tê làm nhiệm vụ công lược, đối tượng công lược ở thế giới này của cậu là Yến Hoàn, thiếu gia nhà giàu, khuôn mặt tuấn tú, tính tình thô bạo, hay thất thường, tuổi còn trẻ mà đã trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất Yến gia, người trong giới tôn xưng là Nhị gia Yến gia.
Trần Tê đi theo bên cạnh Yến Hoàn, làm tình nhân nhỏ của hắn, theo hắn suốt tám năm, từ khi Yến gia trên đỉnh cường thịnh đến khi rung chuyển nghèo túng, rồi lại đến lúc Đông Sơn tái khởi, cậu luôn ở cạnh Yến Hoàn, nhưng chỉ tiếc, đến hết thời hạn nhiệm vụ mà cậu cũng chưa công lược thành công.
Nguyên nhân, có lẽ là vì trong lòng Yến Hoàn luôn có một bạch nguyệt quang thời niên thiếu.
Nhị gia Yến gia tính tình thô bạo này, chỉ sợ đã đem hết thảy dịu dàng của đời mình cho bạch nguyệt quang thời niên thiếu, Chu Lộc. Mà sở dĩ Trần Tê có thể làm tình nhân nhỏ của Yến Hoàn, cũng là vì Yến Hoàn xem cậu như thế thân của bạch nguyệt quang Chu Lộc.
Thân phận của cậu ở thế giới này là một sinh viên Học viện Mỹ thuật, ước mơ là trở thành một họa sĩ có chút danh tiếng.
Chỉ tiếc, sau khi bạch nguyệt quang Chu Lộc của Yến Hoàn trở về từ nước ngoài, cậu và Chu Lộc cùng gặp bắt cóc, mà Yến Hoàn không chút do dự chọn cứu bạch nguyệt quang Chu Lộc của hắn, vứt bỏ cậu.
Trong lần bắt cóc đó, bởi vì Yến Hoàn chọn Chu Lộc, dẫn đến tay Trần Tê bị người ta nghiền nát dướt lòng bàn chân, rồi đánh tới tàn phế cho hả giận.
Cả đời này cậu không thể cầm bút vẽ được nữa, mà cho dù có cầm được, thì cũng chỉ có thể phác họa vài nét ít ỏi.
Nhưng Yến Hoàn vẫn thờ ơ với cậu như trước.
Nghĩ đến đây, Trần Tê thở dài.
Trong thế giới nhiệm vụ này, cậu thật sự đã rất chăm chỉ, công lược Yến Hoàn rất nghiêm túc, ngay cả bạn bè bên cạnh Yến Hoàn cũng có thể thấy họa sĩ nhỏ này vô cùng yêu hắn, nhưng Yến Hoàn vẫn thờ ơ.
Trần Tê nghĩ, Yến Hoàn thật sự rất yêu bạch nguyệt quang của hắn.
Cuối cùng, bởi vì thời hạn nhiệm vụ đã hết, Trần Tê lại vẫn chưa công lược thành công, bị phán định là nhiệm vụ thất bại, bị thế giới bài trừ mạnh mẽ, cho nên bất đắc dĩ cậu đành phải mang thân thể tàn tật đi đến một trấn nhỏ hẻo lánh ở rất xa, rồi chết bệnh.
Dùng trạng thái linh hồn lơ lửng trên không trung, Trần Tê hơi quay đầu lại, cậu nhìn thoáng qua bản thân gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, rồi hơi nâng mắt nhìn tầng tuyết thật dày đóng ngoài khung cửa sổ cũ nát: "Hệ thống, cứ làm theo lời cậu nói đi, đổi đối tượng công lược."
Cậu quay đầu lại nhìn thi thể của mình trên giường, nhẹ giọng nói: "Hy vọng lần công lược tới, Yến tiên sinh có thể ở bên cạnh bạch nguyệt quang của hắn."
Không hận anh.
Anh cứ ở cùng anh ấy đi.
Dù sao em cũng không còn nhiều thời gian lắm.
Lần này,ệnTuLaTràngHômNayCũngRấtNáoNhiệtỷ số ngoại hạng trung quốc không ai có thể vây khốn em bằng chữ tình nữa.
- ---
Ngày mười ba tháng hai năm hai nghìn linh bảy, bệnh viện cũ nát vùng ngoại thành.
Một người đàn ông gần ba mươi tuổi, bình yên nằm trên giường bệnh.
Tuyết trắng bay lả tả ngoài cửa sổ, yên tĩnh chao đảo trong không trung.
Mấy cô y tá im lặng đứng trước giường bệnh, một y tá trong đó nghẹn ngào nói với người đàn ông trên giường: "Trần tiên sinh."
Trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động, người nằm trên giường bệnh nhắm hai mắt, gương mặt thon gầy hơi hóp vào, đôi môi xanh trắng cong lên, tạo một độ cung mềm mại, y như say ngủ, mặt mày trầm tĩnh.
Trên giường bệnh không đáp lại.
Khung cửa cổ cũ nát phủ một lớp tuyết thật dày, người đàn ông an tĩnh nằm trên giường bệnh này, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được cái rét lạnh của mùa đông, lặng yên chết bệnh.
Cô y tá lau hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói không nên lời, các cô đã từng thấy rất nhiều trường hợp sinh lão bệnh tử, nhưng từng cảm thấy khổ sở như hiện tại.
Có lẽ là người đàn ông khép mắt trên giường bệnh này có gương mặt quá dịu dàng, không hề hợp với bệnh viện cũ nát này. Y giống như một đám mây ngày xuân, trong veo, êm đềm, nhẹ nhàng.
Các y tá im lặng tháo vòng tay nhập viện trên cổ tay gầy gò tái nhợt.
Vòng tay cao su lạnh băng, bên trên viết hai chữ gọn gàng, Trần Tê.
Linh hồn Trần Tê lơ lửng trong không trung, cậu nhìn hộ sĩ chậm rãi tháo gỡ từng dụng cụ trên thi thể lạnh băng của mình, thở dài một hơi, phiền muộn nói với hệ thống trong đầu: "Hệ thống tiên sinh, nhiệm vụ thất bại."
Âm thanh máy móc vang lên: "Trần tiên sinh, suy cho cùng đây cũng là lần đầu tiên ngài chấp hành nhiệm vụ, thất bại là rất bình thường, tôi đề nghị ngài chọn đối tượng công lược khác sau khi thế giới được thiết lập lại."
Trần Tê và hệ thống đều đến từ không gian Chủ Thần, bọn họ cần phải lựa chọn vai chính trong các thế giới vô biên, sau đó tiến hành công lược, đạt được tình cảm của nhóm vai chính là có thể chuyển đổi thành năng lượng vận hành của chủ thần, công lược những vai chính càng khó khăn, năng lượng tình cảm càng nhiều.
Lần này là lần đầu tiên Trần Tê làm nhiệm vụ công lược, đối tượng công lược ở thế giới này của cậu là Yến Hoàn, thiếu gia nhà giàu, khuôn mặt tuấn tú, tính tình thô bạo, hay thất thường, tuổi còn trẻ mà đã trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất Yến gia, người trong giới tôn xưng là Nhị gia Yến gia.
Trần Tê đi theo bên cạnh Yến Hoàn, làm tình nhân nhỏ của hắn, theo hắn suốt tám năm, từ khi Yến gia trên đỉnh cường thịnh đến khi rung chuyển nghèo túng, rồi lại đến lúc Đông Sơn tái khởi, cậu luôn ở cạnh Yến Hoàn, nhưng chỉ tiếc, đến hết thời hạn nhiệm vụ mà cậu cũng chưa công lược thành công.
Nguyên nhân, có lẽ là vì trong lòng Yến Hoàn luôn có một bạch nguyệt quang thời niên thiếu.
Nhị gia Yến gia tính tình thô bạo này, chỉ sợ đã đem hết thảy dịu dàng của đời mình cho bạch nguyệt quang thời niên thiếu, Chu Lộc. Mà sở dĩ Trần Tê có thể làm tình nhân nhỏ của Yến Hoàn, cũng là vì Yến Hoàn xem cậu như thế thân của bạch nguyệt quang Chu Lộc.
Thân phận của cậu ở thế giới này là một sinh viên Học viện Mỹ thuật, ước mơ là trở thành một họa sĩ có chút danh tiếng.
Chỉ tiếc, sau khi bạch nguyệt quang Chu Lộc của Yến Hoàn trở về từ nước ngoài, cậu và Chu Lộc cùng gặp bắt cóc, mà Yến Hoàn không chút do dự chọn cứu bạch nguyệt quang Chu Lộc của hắn, vứt bỏ cậu.
Trong lần bắt cóc đó, bởi vì Yến Hoàn chọn Chu Lộc, dẫn đến tay Trần Tê bị người ta nghiền nát dướt lòng bàn chân, rồi đánh tới tàn phế cho hả giận.
Cả đời này cậu không thể cầm bút vẽ được nữa, mà cho dù có cầm được, thì cũng chỉ có thể phác họa vài nét ít ỏi.
Nhưng Yến Hoàn vẫn thờ ơ với cậu như trước.
Nghĩ đến đây, Trần Tê thở dài.
Trong thế giới nhiệm vụ này, cậu thật sự đã rất chăm chỉ, công lược Yến Hoàn rất nghiêm túc, ngay cả bạn bè bên cạnh Yến Hoàn cũng có thể thấy họa sĩ nhỏ này vô cùng yêu hắn, nhưng Yến Hoàn vẫn thờ ơ.
Trần Tê nghĩ, Yến Hoàn thật sự rất yêu bạch nguyệt quang của hắn.
Cuối cùng, bởi vì thời hạn nhiệm vụ đã hết, Trần Tê lại vẫn chưa công lược thành công, bị phán định là nhiệm vụ thất bại, bị thế giới bài trừ mạnh mẽ, cho nên bất đắc dĩ cậu đành phải mang thân thể tàn tật đi đến một trấn nhỏ hẻo lánh ở rất xa, rồi chết bệnh.
Dùng trạng thái linh hồn lơ lửng trên không trung, Trần Tê hơi quay đầu lại, cậu nhìn thoáng qua bản thân gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, rồi hơi nâng mắt nhìn tầng tuyết thật dày đóng ngoài khung cửa sổ cũ nát: "Hệ thống, cứ làm theo lời cậu nói đi, đổi đối tượng công lược."
Cậu quay đầu lại nhìn thi thể của mình trên giường, nhẹ giọng nói: "Hy vọng lần công lược tới, Yến tiên sinh có thể ở bên cạnh bạch nguyệt quang của hắn."