会员登录 - 用户注册 - 设为首页 - 加入收藏 - 网站地图 Truyện Giang Hồ Dị Giới_ket qua indo!

Truyện Giang Hồ Dị Giới_ket qua indo

时间:2025-01-11 01:27:35 来源:Fabet 作者:Thể thao 阅读:844次
Vạn Thú Sơn một vùng liên miên mấy trăm dặm,ệnGiangHồDịGiớket qua indo đi qua Vạn Thú sơn chính là đế quốc Tuyết Nguyệt.

Nơi đây diện tích cũng rộng rãi, có rừng rậm nguyên thủy bao trùm, tiến nhập trong đó, rất dễ bị mất phương hướng. Trước luôn luôn nghe đồn quanh Vạn Thú Sơn thường có Thần thú lui tới. Kẻ bình thường không một ai dám bén mảng vào.

Vậy mà hôm nay lại có thể thấy rất nhiều người đi ngang qua Vạn Thú sơn như vậy!?

Đúng hơn là một đạo quân, tầm khoảng ngàn người đang hành quân, tất cả đều là kỵ binh được vũ trang toàn thân, cưỡi trên xích huyết chiến mã, một loại ngựa vô cùng hiếm, toàn thân đỏ như máu ngày đi ngàn dặm.

Dẫn đầu đội quân kia là một trung niên nhân, thân khoác giáp trụ màu bạc sáng chói, hai bên hông gắn hai thiết chùy cỡ lớn trông uy vũ vô cùng.

Chính giữa dòng quân là một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa do sáu con bạch long mã cùng kéo, chứng tỏ cho thân phận của người ngồi bên trong là không hề nhỏ.

Đột nhiên một người cưỡi ngựa từ xa phi đến đón đầu đoàn người, tên đó rời xuống ngựa quỳ trước trung niên nhân giáp bạc kia, chỉ nghe hắn nói:

"Bẩm báo tướng quân. Cách đây không xa có một chỗ nghỉ ngơi vô cùng tốt. Dưới một gốc cây lớn và gần nguồn nước."

Vị được gọi là tướng quân kia nghe xong thì gật đầu hài lòng, phóng ngựa đến cỗ xe xa hoa kia khẽ nói:

"Thưa điện hạ. Gần đây có chỗ nghỉ ngơi. Điện hạ cần nghỉ chút chứ ạ?"

Bên trong truyền ra tiếng nói trong trẻo của một nữ nhân:

"Mọi người đi cũng mệt rồi! Nên nghỉ ngơi chút."

"Vâng!"

Lập tức đoàn quân tiến hành cắm trại nghỉ ngơi, chia đội canh gác. Người tuy nhiều nhưng hành động vô cùng kỷ luật, thoáng chốc chỗ nghỉ ngơi đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Một lúc sau, cách đó không xa, đội canh gác số hai, một tên lính mệt mỏi nằm lăn xuống đất, thở phì phò:

"Phù... Hôm nay thời tiết sao khó chịu quá. Làm ta muốn quăng cả bộ giáp trên người mà nhảy xuống hồ tắm một phen."

Tên bên cạnh thấy vậy thì cười phì một tiếng, bảo:

"Phì... Ngươi cứ tự nhiên! Nhưng ta sợ ngươi chưa kịp nhảy xuống tắm thì đã mất đầu rồi."

Tên đó cười đáp:

"Ha ha ha... ta chỉ đùa thôi mà. Ta chưa muốn chết sớm như vậy a!?"

Đột nhiên, hắn nhìn lên trời nhíu mày, rồi hốt hoảng la toáng lên:

“Người người... Có người trên trời kìa, mọi người nhìn xem!”

Mấy tên khác tưởng hắn đùa liền gắt gỏng:

“Người trên trời cái rắm! Là Dực nhân thì nói toẹt ra đi. Mà bọn chúng tuyệt tích hàng trăm năm rồi. Lão tử mệt rồi, người thôi cái trò đùa đó đi.”

Tên lính kia lấy tay chỉ vào một điểm nhỏ trên bầu trời đang lao xuống, khẳng định:

“Ta lừa ngươi làm gì, nhìn đi!”

"Là Dực Nhân!?"

Tên kia theo lời nói của đồng bọn, nheo mắt nhìn lên thì hốt hoảng.

Lời nói của hắn hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh, ai nấy đưa mắt nhìn lên trời, chỉ thấy đó là một 'dực nhân'. À... Không, nếu nhìn kỹ hơn thì tên kia không có cánh hơn nữa hắn không phải đang bay lên mà là rớt xuống với tốc độ khá là nhanh. Mọi người dụi dụi mắt không thể tin nổi lại có kẻ rơi từ trên trời rớt xuống như vậy.

"Dực nhân gãy cánh à!?"

Một câu hỏi hiện lên trong đầu mọi người.

Một tên lính hông đeo kiếm, trên ngực có một phù hiệu hình cánh tuyết, quay sang ra lệnh:

“Ngươi lập tức đến báo với tướng quân! Mấy người còn lại giữ nguyên vị trí, đây có thể là một âm mưu của kẻ địch. Mọi người phải luôn luôn đề phòng.”

“Vâng! Đội trưởng.”

Bên cạnh một gốc cây lớn cách đó không xa là một trướng bồng rất lớn được dựng lên, xung quanh có hàng trăm tên lính canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Thân phận người bên trong chắc có lẽ cũng cùng là người trong xe ngựa lúc nãy.

Xa xa, một tên lính hớt hải chạy đến, trên mặt mồ hôi nhễ nhãi.

Mấy tên thị vệ thấy vậy liền chặn lại hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Ta có chuyện cần bẩm báo với tướng quân.”

Hai tên thị vệ thấy dáng vẻ hớt hải của y, không dám chậm trễ. Một người nói:

"Được! Đợi ta bẩm báo với Tướng quân!"

Một chốc sau, tên kia đi bẩm báo đã quay lại, nói:

"Tướng quân bảo ngươi vào. Đi theo ta! Chớ đi lộn xộn kẻo mất mạng."

Tên thị vệ dẫn theo tên lính nọ qua vài đường đến một lều nhỏ cách trướng bồng kia không xa, đã xuất hiện trước mặt Tướng quân.

Chỉ thấy, tướng quân đó là người lúc nãy dần đầu toàn quân, lưng hùm vai gấu, toàn thân khí thế lẫm liệt oai phong. Khoác bên ngoài bộ giáp màu bạc sáng lóa tôn lên vẻ uy vũ của ông ta.

Tướng quân hỏi:

“Có việc gì sao?"

Tên lính kia bị khí thế của y hù dọa, lưng ướt đẫm mồ hôi, bị hỏi liền giật mình lấy lại được bình tĩnh, vội bẩm:

“Thưa tướng quân, chúng thuộc hạ đang canh gác thì phát hiện một người đang từ trên trời rớt xuống. Bọn thuộc ha sợ đó là kế của địch nhân nên không dám hành sự. Nên tới bẩm báo.”

“Từ trên trời rớt xuống!? Ngươi chắc chắn thấy rõ chứ?”

Tên lính quả quyết:

“Vâng. Không chỉ có thần, mọi người đều thấy hết ạ! Hắn chính là đang rơi từ trên trời xuống."

Tướng quân trầm mặc một hồi lâu, khẽ hỏi:

"Có thể nào là 'dực nhân'?"

Tên lính đáp:

"Không phải ạ. Trên người hắn không có cánh!"

Ầm! Ầm! Ầm!

Đang nói thì đột nhiên từ xa vọng lại một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Tướng quân khuôn mặt khẽ biến, hỏi:

“Có phải do tên kia không?”

"Thuộc hạ không biết! Nhưng nghe nơi phát ra tiếng nổ thì hẳn là do tên đó."

Tướng quân hơi nhíu mày trầm tư, rồi vỗ tay một cái. Từ bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân.

Cửa lều mở ra, một thanh niên tuổi chừng hai lăm, thân khoác khải giáp sáng lóa, khuôn mặt tuy bị mũ giáp che mất một nửa nhưng có thể thấy được vẻ cương nghị mang vài phần trầm ổn.

Thanh niên bước đi vững chãi chứng tỏ người này được huấn luyện rất quy củ. vào quỳ xuống:

"Phó tướng Chu Thái, sẵn sàng đợi lệnh!"

Tướng quân nghiêm nghị nói:

"Ngươi lập tức dẫn ba mươi người theo hướng vụ nổ xác minh xem đó là gì!"

"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"

Chu Thái sắp ra khỏi lều, chợt tướng quân gọi lại dặn dò:

“Ngươi tùy cơ mà hành sự, nếu là rắc rối thì tránh được thì tránh. Chớ kéo thêm cường địch vào người. Nhớ là chúng ta đang hộ tống chứ không phải đánh trận."

“Vâng. Tướng quân yên tâm, thuộc hạ biết phải làm thế nào.”

Chu Thái gật đầu lĩnh mệnh, chọn ra ba mươi người cùng với tên lính báo tin lúc nãy hướng vụ nổ tiến đến.

Đợi Chu Thái đi rồi, tướng quân lập tức sửa soạn một lát rồi dẫn theo người đi đến trước trướng bồng lớn kia.

Chỉ thấy, hắn quỳ xuống rồi nói:

"Thuộc hạ vô năng, làm kinh động đến công chúa nghỉ ngơi! Tội đáng muôn chết."

Bên trong truyền ra tiếng nói của một nữ nhân, là nữ nhân lúc nãy trong xe ngựa. Nàng nói:

“Không sao đâu thúc thúc. Ta nghe có tiếng nổ, không biết có chuyện gì xảy ra?”

“Vâng. Không dám dấu điện hạ, có kẻ phát hiện ra 'dực nhân'. Tiếng nổ vừa rồi rất có thể là do hắn làm."

Giọng nữ nhân kinh ngạc pha chút hiếu kỳ hỏi:

"Dực nhân!? Ta nghe nói bọn họ đã gần như tuyệt tích rồi mà? Khi nào thúc thúc bắt được hắn nhớ cho ta xem với nhé."

Tướng quân biết tính cách hiếu kỳ của vị công chúa này, chỉ đành cười khổ nói:

"Vâng! Nếu bắt được, ta sẽ cho công chúa xem một chút."

Giọng nói nữ nhân bên trong truyền ra vẻ vui mừng:

"Thúc thúc đã hứa rồi đấy. Không được thất hứa."

Tướng quân tuy đối diện với thuộc hạ là một vẻ uy vũ, nhưng khi nói chuyện với cô nàng này thì giọng điệu trở nên nhu hòa hơn nhiều. Thấy nàng vui vẻ, tướng quân chỉ biết cười khổ nói:

“Được... Được... Không thất hứa... Không thất hứa."

Đợi một lát, tướng quân liền hỏi:

"Thưa điện hạ. Chúng ta nghỉ ở đây cũng một khoảng thời gian rồi! Có thể xuất phát tiếp được chăng?"

Vị công chúa đang vui vẻ tưởng tượng đến 'dực nhân' có hình dáng như thế nào, làm sao quan tâm đến mấy vấn đề đó nữa. Liền nói:

"Mọi việc tùy ý thúc thúc thôi."

Tướng quân lĩnh mệnh, liền quay ra nói lớn:

"Tất cả sắp xếp, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”

Trong khi đó, Chu Thái cùng với đội tuần tra đã đến chỗ xảy ra tiếng nổ, chỉ thấy xung quanh là mảnh tan hoang, gió bụi mịt mù.

Điều khiến bọn họ sợ hãi là những gốc cây lớn đến hàng trăm năm tuổi vài chục người ôm không xuể mà bị thổi bật cả gốc lên. Một mảnh đất đá tán loạn, bán kính vụ nổ e rằng cũng cả chục trượng.

Một tên lính sợ hãi than:

“Đây là tên đó làm ư? Chẵng lẽ hắn là quái vật? Cái này... e rằng đến cả *Đại Ma Đạo sư cũng chưa có sức phá hoại mạnh như vậy.”

Tên bên cạnh khinh thường nói:

"Ngươi thấy Đại ma đạo sư đánh nhau rồi ư!?"

Tên kia gật đầu, khẳng định:

"Hôi trước khi chưa vào quân đội, ta cũng từng là một tên tạp đồ. Có dịp may mắn chứng kiến hai Đại Ma Đạo sư đánh nhau. Vô cùng kinh khủng, sau này mới biết hai người đó là Hỏa Long đạo sư Kim Bối Khắc và Diệt Thế Lôi đạo sư Đan Tâm của Thiên Tuyết đế quốc chúng ta."

Mấy tên lính khác phụ họa theo:

(责任编辑:World Cup)

相关内容
  • Vì sao Thổ buộc phải làm lành với Putin?
  • Cư dân mạng sốt vì 'Lời mẹ dặn con gái trước khi lấy chồng'
  • Gà trống nuôi con
  • Những đứa bé “mồ côi” sau bản án ly hôn
  • Hồ Trung Dũng, Hiền Thục hát mừng kỷ niệm 46 năm thành phố mang tên Bác
  • Con nổi loạn vì phát hiện mẹ vào nhà nghỉ
  • Geleximco ủng hộ Hải Phòng 10 tỷ đồng mua vắc xin phòng Covid
  • Hai cô gái trở thành bạn thân sau khi phát hiện yêu chung một người
推荐内容
  • E ngại Putin, Obama quyết định 'gia cố' Đông Âu
  • Đưa giống hồng ngoại về miền cát bỏng, anh nông dân trẻ thu lãi cao
  • Cơn ghen tàn độc của cụ ông 70 tuổi
  • Hệ thống đại lý Toyota chung tay ủng hộ Quỹ vắc xin phòng Covid
  • Hồ Quang Hiếu: Tôi mê sách của ông Donald Trump
  • Nhận tiền tỷ để "bảo kê" cho tội phạm, nhiều cán bộ thuế ở TPHCM hầu tòa