Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi làm chàng trai đang nằm trên giường phải thức giấc,
inter milan vs bologna bực bội lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở chụp lấy chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn máy tính cạnh đầu giường. Anh nhìn vào dãy số đang hiển thị trên điện thoại, là một số lạ, anh chàng vuốt mớ tóc loà xoà trước mặt rồi nhấn chấp nhận cuộc gọi, đoạn cất tiếng chào:
- Alo?
- Dạ, có phải anh là Mạc Thiên Đăng, hiện đang ở ký túc xá Đại Học Công Nghệ Thông Tin không ạ? - Tiếng của một người đàn ông vang lên đáp lời ở đầu kia.
- Đúng, là tôi đây, có việc chi không anh? - Anh chàng vội hỏi lại.
- À, anh có một bưu kiện, xin vui lòng ra cổng của ký túc xá để nhận nhé.
Mạc Thiên Đăng nghe xong liền hỏi:
- Người gửi là Trần Hoàng Dung phải không anh?
Người giao hàng đáp:
- Không ạ, anh chờ chút... à, người gửi là Mạc Đăng Khoa.
- Hả, Mạc Đăng Khoa?
- Dạ, đúng rồi anh, anh Đăng có nhận hàng thì ra cổng nhanh giúp, em còn hàng phải giao đi nơi khác nữa.
Thiên Đăng đáp vội:
- Có, anh chờ tôi một chút, ra liền.
Thiên Đăng khoác nhanh chiếc áo vào rồi mở cửa chạy ra khỏi phòng, hướng thẳng ra cổng ký túc xá. Tưởng là mẹ gửi đồ cho mình, không dè lại là thằng cha phụ bạc kia. Ông ta đã bỏ hai mẹ con đi biệt tích hơn mười năm nay chỉ với ba chữ ghi trên tờ giấy trắng "đừng tìm tôi", không một câu giải thích thêm cũng như không một lần nào liên lạc với cả hai mẹ con. Thế mà hôm nay lại gửi quà cho mình, dù ngạc nhiên pha lẫn tức giận, Thiên Đăng vẫn ra cổng để xem lão già đó gửi cho mình thứ gì. Ra đến cổng, anh bấm số gọi lại số điện thoại vừa mới gọi cho mình lúc nãy, chuông chưa reo tiếng thứ hai đã thấy một người giao hàng đang đứng cách đó hơn ba mét bắt máy. Thiên Đăng liền cúp máy rồi lên tiếng:
- Có phải anh giao hàng cho Mạc Thiên Đăng đúng không?
Người giao hàng mỉm cười, cầm gói hàng đi đến, anh ta chìa một tờ giấy biên bản rồi đáp:
- Anh Đăng vui lòng cho em xin thẻ căn cước và ký tên vào biên bản, hàng này là hàng đảm bảo giao đúng tay người nhận, người gửi đã trả đủ phí.
- "Cũng may mình có đem bóp theo." - Thiên Đăng nghĩ thế rồi móc bóp đưa thẻ căn cước cho anh giao hàng.
- Đây, thẻ căn cước của em.
Người giao hàng vui vẻ nhận lấy, xem qua căn cước rồi so sánh với thông tin trong biên bản bàn giao hàng hoá. Thấy thông tin đã khớp, anh ta liền dùng điện thoại chụp lại thẻ căn cước của Thiên Đăng, đưa bút cho anh ký tên lên biên bản, đoạn đưa gói hàng cho anh rồi nói:
- Anh Đăng vui lòng cho em chụp một tấm hình lúc anh nhận hàng.
Thiên Đăng gật đầu, anh chàng kia liền dùng điện thoại chụp lại ảnh Thiên Đăng đang cầm gói hàng rồi trả lại luôn thẻ căn cước. Công việc đã xong, anh chàng vui vẻ chào Thiên Đăng rồi nổ máy xe, tiếp tục lên đường.
Thiên Đăng nhìn ngắm gói hàng, bên trên chỉ có tên người gửi Mạc Đăng Khoa, không có ghi địa chỉ cũng như số điện thoại của người gửi. Anh lắc lắc gói hàng, nhẹ tênh, không nghe phát ra tiếng gì bên trong. Mạc Thiên Đăng quay trở vào phòng mình trong ký túc xá, anh tò mò mở gói hàng, xé hết một đống giấy carton và bao nhựa chống va đập, hoá ra trong gói hàng đó lại chỉ có mỗi một chiếc thẻ nhớ, bên trên có dán bốn số "1707".
- "Làm trò con bò gì đây, mười năm biệt tích mà giờ chỉ gửi mỗi chiếc thẻ nhớ." - Dù nghĩ vậy nhưng Thiên Đăng vẫn cắm chiếc thẻ nhớ vào máy tính bàn cạnh giường.
- Xem thằng cha già này muốn làm trò gì.- Thiên Đăng bực bội lên tiếng nói cho bản thân nghe.
Thẻ nhớ vừa cắm vào, một cửa sổ thông báo lập tức bật lên:
(责任编辑:Thể thao)