Truyện Nhãn Nhi Mị_tran ha lan
Editor: ThanhPhong158
Đại Yến triều hiện nay,ệnNhãnNhiMịtran ha lan đang thời thịnh thế, dân giàu nước mạnh.
Bắc đô Bá Lăng vẫn là trung tâm chính trị của Đại Yến, Nam Đô Lâm Hoài như cũ là Hành cung của Thiên Tử nam tuần.
Vì để cho quốc lực Đại Yến triều ngày càng tăng lên, ba mươi năm trước tiên đế đã xây một Đô mới ở kênh đào giao nhau giữa Nam và Bắc, mệnh danh Yến Kinh. Thuận tiện cho thương nhân mậu dịch qua lại, mượn kênh đào nơi này làm đầu mối địa lợi then chốt, ngày nào đó sẽ trở thành trung tâm kinh tế phồn vinh của Đại Yến.
Hiện tại, ba mươi năm rất nhanh đã trôi qua, Yến Kinh cũng không phụ sự kỳ vọng của tiên đế, tất nhiên đã trở thành thành thị phồn vinh nhất Đại Yến triều. Ngắm nhìn thành Yến Kinh ngày nay, thị phường đan xen thị phường, phố dài đan xen phố dài, nam bắc tây đông đều có bến thuyền, khách thương qua lại mỗi ngày không dứt. Ở chỗ này phố xá nhộn nhịp, có thể mua được hàng hoá từ các nơi của Đại Yến triều, thậm chí ngay cả hàng hoá từ các nước bang giao Đại Yến như Tây Vực, cũng có thể đến những tiệm nhỏ để tìm.
Nhưng lại nói thứ thú vị nhất thành Yến Kinh này lại không phải những hàng hoá rực rỡ muôn màu kia.
Mà là ———
【Thiên Nhật Động Đình Trích Tiên Tuý】
(Ban ngày trích tiên say ở Động Đình)
(千日洞庭谪仙醉)
Nói đến chính là hai tửu lâu lớn nhất thành Yến Kinh, cũng là hai nhà làm ra rượu ngon nổi danh nhất, tửu lâu 【Thiên Nhật Tuý】 cùng【Động Đình Tiên】. Phàm là người đến Yến kinh, nếu không thể thưởng thức rượu ngon của hai nhà này, không say một trận lớn, liền xem như uổng công đến Yến kinh.
【Thuỳ Gia Tân Khúc Xướng Nhị Thù】
(Nhà ai mới cất tiếng hát khúc Nhị Thù)
(谁家新曲唱二姝)
Nói đến chính là tửu lâu 【Động Đình tiên】chủ quán dưới gối có hai vị thiên kim, nghe nói hai cô nương này tài mạo vô song, có thể so sánh với Tam quốc nhị Kiều (Tiểu Kiều và Đại Kiều). Chỉ là, Đại tiểu thư đã đính hôn với thế tử Thanh Môn Hầu gia từ nhỏ, cho nên sau khi Nhị tiểu thư cập kê, bà mối đến Khúc phủ không ngày nào không có.
Tà dương rơi xuống vô số ánh vàng rực rỡ, kênh đào sóng nước lấp lánh, ánh nắng chiều đầy trời, đem rừng đào ở ngoại ô Yến Kinh sáng rực lên càng nhiễm màu đỏ tươi.
Đường núi hướng Bắc, là đường đi duy nhất thông qua Bắc đô Bá Lăng.
Lúc này cỏ dại bên đường theo gió lắc nhẹ, khẽ rung động, phía cuối sơn đạo, lờ mờ xuất hiện hai thiếu niên công tử cưỡi ngựa ngang nhau mà đi, hai người đều treo trường cung ở yên trước, túi đựng tên ở yên sau chỉ còn lại mấy cái mũi tên, giống như vừa đi săn về.
Công tử đầu đội ngọc quan, y phục viền vàng đen mở miệng trước, ngữ khí chứa nhiều oán giận, "Tô Niên, ngươi nói xem, động vật trong núi hôm nay có phải đã thành tinh rồi không?" Hắn giương mày chau, tư thế oai hùng bức người, chính là thế tử Thanh Môn Hầu Công Nghi Bắc, năm nay vừa tròn hai mươi, Thanh Môn Hầu những ngày này luôn suy nghĩ năm nay sẽ để hắn cùng đại tiểu thư Động Đình Tiên thành hôn với nhau.
Vị công tử bên người thấp hơn hắn nửa cái đầu, thân thể mảnh mai, một thân y phục màu nguyệt bạch bó tay nghiêm cẩn, có vẻ xiêm y có chút rộng, chính là bằng hữu tốt nhất của Thanh Môn Hầu thế tử tại Yến kinh, Thiếu đương gia Hoắc Tô Niên【Thiên nhật túy】.
Hoắc Tô Niên ngồi trên ngựa cũng không tiếp lời hắn, chỉ là tĩnh tĩnh nghe.
Công Nghi Bắc thật sự là không nói không vui, "Bằng tài bắn cung của ta, hôm nay vậy mà ngay cả một con thỏ cũng không săn được, thật sự là quá kì quái! Ngươi nói xem, đã ngắm chuẩn rồi, vì sao bắn ra lại lệch chứ?"
Hoắc Tô Niên cười nhẹ nói: "Có lẽ là thỏ thật sự thành tinh a." Nàng cười mắt hơi nheo lại, ánh mắt như nước mùa thu trong vắt, một mảnh thanh tịnh.
"Làm sao có thể?" Công Nghi Bắc nghĩ mãi vẫn không rõ, hắn liếc qua túi đựng tên của Hoắc Tô Niên, "Ngươi nhìn, cũng không khác là bao, nhiều mũi tên bắn ra như vậy, đến một con mồi cũng không có mà mang về!"
Hoắc Tô Niên chỉ chỉ túi da bên kia yên ngựa, mỉm cười nói: "Ta có con mồi." Nói xong, liền từ trong túi da lấy ra một quả dại, đưa về phía Công Nghi Bắc, "Công Nghi huynh, không bằng nếm thử xem?"
Công Nghi Bắc nhận lấy, không cam lòng mà cắn một cái, kinh hô: "Ồ? Quả dại này thật ngọt a!"
Hoắc Tô Niên cười khẽ không nói, nàng ghìm ngựa nhìn về phía thành Yến Kinh, ánh chiều tà nhàn nhạt buộc vòng quanh nàng phác hoạ ra gương mặt thanh tú, chẳng biết từ khi nào cánh hoa đào đã rơi trên búi tóc nàng, nhìn nghiêng mặt bên này, Công Nghi Bắc không khỏi có chút thất thần.
Một ý nghĩ lớn mật bỗng nhiên nảy ra trong lòng, nếu như Hoắc Tô Niên là nữ tử, cẩn thận trang điểm một chút, chắc chắn cũng không thua kém hai thiên kim Khúc gia kia.
Đợi đã nào...!
Sao hắn có thể đối với bạn tốt có cái ý nghĩ không phù hợp này chứ?! Công Nghi Bắc thầm mắng chính mình một câu, vội vàng nghiêm mặt nói: "Tô Niên, trên đầu ngươi có phiến hoa đào."
"Ồ?" Hoắc Tô Niên nhàn nhạt lên tiếng, nàng tay giơ lên, phủi phủi trái phải, trông thấy cánh hoa đào rơi xuống bên móng ngựa, nàng không khỏi cười nói, "Thiếu chút nữa mang theo một mảnh sắc xuân trở về."
Công Nghi Bắc cười nói: "Còn không phải sao."
Hoắc Tô Niên nắm thật chặt dây cương, trêu ghẹo nói: "Ta mang sắc xuân gì đó trở về thật ra chẳng sao cả, nhưng mà Công Nghi huynh, ngươi nên cẩn thận mới được."
Nụ cười trên mặt Công Nghi Bắc cứng lại một chút, "Tô Niên, có thể hay không đừng nhắc đến chuyện này?"
Hoắc Tô Niên nhấp môi, thu lại ý cười, "Được."
Đại Yến triều hiện nay,ệnNhãnNhiMịtran ha lan đang thời thịnh thế, dân giàu nước mạnh.
Bắc đô Bá Lăng vẫn là trung tâm chính trị của Đại Yến, Nam Đô Lâm Hoài như cũ là Hành cung của Thiên Tử nam tuần.
Vì để cho quốc lực Đại Yến triều ngày càng tăng lên, ba mươi năm trước tiên đế đã xây một Đô mới ở kênh đào giao nhau giữa Nam và Bắc, mệnh danh Yến Kinh. Thuận tiện cho thương nhân mậu dịch qua lại, mượn kênh đào nơi này làm đầu mối địa lợi then chốt, ngày nào đó sẽ trở thành trung tâm kinh tế phồn vinh của Đại Yến.
Hiện tại, ba mươi năm rất nhanh đã trôi qua, Yến Kinh cũng không phụ sự kỳ vọng của tiên đế, tất nhiên đã trở thành thành thị phồn vinh nhất Đại Yến triều. Ngắm nhìn thành Yến Kinh ngày nay, thị phường đan xen thị phường, phố dài đan xen phố dài, nam bắc tây đông đều có bến thuyền, khách thương qua lại mỗi ngày không dứt. Ở chỗ này phố xá nhộn nhịp, có thể mua được hàng hoá từ các nơi của Đại Yến triều, thậm chí ngay cả hàng hoá từ các nước bang giao Đại Yến như Tây Vực, cũng có thể đến những tiệm nhỏ để tìm.
Nhưng lại nói thứ thú vị nhất thành Yến Kinh này lại không phải những hàng hoá rực rỡ muôn màu kia.
Mà là ———
【Thiên Nhật Động Đình Trích Tiên Tuý】
(Ban ngày trích tiên say ở Động Đình)
(千日洞庭谪仙醉)
Nói đến chính là hai tửu lâu lớn nhất thành Yến Kinh, cũng là hai nhà làm ra rượu ngon nổi danh nhất, tửu lâu 【Thiên Nhật Tuý】 cùng【Động Đình Tiên】. Phàm là người đến Yến kinh, nếu không thể thưởng thức rượu ngon của hai nhà này, không say một trận lớn, liền xem như uổng công đến Yến kinh.
【Thuỳ Gia Tân Khúc Xướng Nhị Thù】
(Nhà ai mới cất tiếng hát khúc Nhị Thù)
(谁家新曲唱二姝)
Nói đến chính là tửu lâu 【Động Đình tiên】chủ quán dưới gối có hai vị thiên kim, nghe nói hai cô nương này tài mạo vô song, có thể so sánh với Tam quốc nhị Kiều (Tiểu Kiều và Đại Kiều). Chỉ là, Đại tiểu thư đã đính hôn với thế tử Thanh Môn Hầu gia từ nhỏ, cho nên sau khi Nhị tiểu thư cập kê, bà mối đến Khúc phủ không ngày nào không có.
Tà dương rơi xuống vô số ánh vàng rực rỡ, kênh đào sóng nước lấp lánh, ánh nắng chiều đầy trời, đem rừng đào ở ngoại ô Yến Kinh sáng rực lên càng nhiễm màu đỏ tươi.
Đường núi hướng Bắc, là đường đi duy nhất thông qua Bắc đô Bá Lăng.
Lúc này cỏ dại bên đường theo gió lắc nhẹ, khẽ rung động, phía cuối sơn đạo, lờ mờ xuất hiện hai thiếu niên công tử cưỡi ngựa ngang nhau mà đi, hai người đều treo trường cung ở yên trước, túi đựng tên ở yên sau chỉ còn lại mấy cái mũi tên, giống như vừa đi săn về.
Công tử đầu đội ngọc quan, y phục viền vàng đen mở miệng trước, ngữ khí chứa nhiều oán giận, "Tô Niên, ngươi nói xem, động vật trong núi hôm nay có phải đã thành tinh rồi không?" Hắn giương mày chau, tư thế oai hùng bức người, chính là thế tử Thanh Môn Hầu Công Nghi Bắc, năm nay vừa tròn hai mươi, Thanh Môn Hầu những ngày này luôn suy nghĩ năm nay sẽ để hắn cùng đại tiểu thư Động Đình Tiên thành hôn với nhau.
Vị công tử bên người thấp hơn hắn nửa cái đầu, thân thể mảnh mai, một thân y phục màu nguyệt bạch bó tay nghiêm cẩn, có vẻ xiêm y có chút rộng, chính là bằng hữu tốt nhất của Thanh Môn Hầu thế tử tại Yến kinh, Thiếu đương gia Hoắc Tô Niên【Thiên nhật túy】.
Hoắc Tô Niên ngồi trên ngựa cũng không tiếp lời hắn, chỉ là tĩnh tĩnh nghe.
Công Nghi Bắc thật sự là không nói không vui, "Bằng tài bắn cung của ta, hôm nay vậy mà ngay cả một con thỏ cũng không săn được, thật sự là quá kì quái! Ngươi nói xem, đã ngắm chuẩn rồi, vì sao bắn ra lại lệch chứ?"
Hoắc Tô Niên cười nhẹ nói: "Có lẽ là thỏ thật sự thành tinh a." Nàng cười mắt hơi nheo lại, ánh mắt như nước mùa thu trong vắt, một mảnh thanh tịnh.
"Làm sao có thể?" Công Nghi Bắc nghĩ mãi vẫn không rõ, hắn liếc qua túi đựng tên của Hoắc Tô Niên, "Ngươi nhìn, cũng không khác là bao, nhiều mũi tên bắn ra như vậy, đến một con mồi cũng không có mà mang về!"
Hoắc Tô Niên chỉ chỉ túi da bên kia yên ngựa, mỉm cười nói: "Ta có con mồi." Nói xong, liền từ trong túi da lấy ra một quả dại, đưa về phía Công Nghi Bắc, "Công Nghi huynh, không bằng nếm thử xem?"
Công Nghi Bắc nhận lấy, không cam lòng mà cắn một cái, kinh hô: "Ồ? Quả dại này thật ngọt a!"
Hoắc Tô Niên cười khẽ không nói, nàng ghìm ngựa nhìn về phía thành Yến Kinh, ánh chiều tà nhàn nhạt buộc vòng quanh nàng phác hoạ ra gương mặt thanh tú, chẳng biết từ khi nào cánh hoa đào đã rơi trên búi tóc nàng, nhìn nghiêng mặt bên này, Công Nghi Bắc không khỏi có chút thất thần.
Một ý nghĩ lớn mật bỗng nhiên nảy ra trong lòng, nếu như Hoắc Tô Niên là nữ tử, cẩn thận trang điểm một chút, chắc chắn cũng không thua kém hai thiên kim Khúc gia kia.
Đợi đã nào...!
Sao hắn có thể đối với bạn tốt có cái ý nghĩ không phù hợp này chứ?! Công Nghi Bắc thầm mắng chính mình một câu, vội vàng nghiêm mặt nói: "Tô Niên, trên đầu ngươi có phiến hoa đào."
"Ồ?" Hoắc Tô Niên nhàn nhạt lên tiếng, nàng tay giơ lên, phủi phủi trái phải, trông thấy cánh hoa đào rơi xuống bên móng ngựa, nàng không khỏi cười nói, "Thiếu chút nữa mang theo một mảnh sắc xuân trở về."
Công Nghi Bắc cười nói: "Còn không phải sao."
Hoắc Tô Niên nắm thật chặt dây cương, trêu ghẹo nói: "Ta mang sắc xuân gì đó trở về thật ra chẳng sao cả, nhưng mà Công Nghi huynh, ngươi nên cẩn thận mới được."
Nụ cười trên mặt Công Nghi Bắc cứng lại một chút, "Tô Niên, có thể hay không đừng nhắc đến chuyện này?"
Hoắc Tô Niên nhấp môi, thu lại ý cười, "Được."
本文地址:http://pro.rgbet01.com/html/924d498936.html
版权声明
本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。