Truyện Nghi Phạm Số 1 Của Ngài Cảnh Sát_ket qua hang nhat quoc gia

  发布时间:2025-01-10 05:28:42   作者:玩站小弟   我要评论
Tin thể thao 24H Truyện Nghi Phạm Số 1 Của Ngài Cảnh Sát_ket qua hang nhat quoc gia。
Toàn bộ các chi tiết và nội dung,ệnNghiPhạmSốCủaNgàiCảnhSáket qua hang nhat quoc gia nhân vật, thế giới, tổ chức trong tiểu thuyết đều là hư cấu, không nhằm để hạ bệ hay phỉ báng bất cứ một cá nhân, thể chế chính trị hay tổ chức nào.

Tác giả chưa từng có kinh nghiệm viết thể loại hình sự bao giờ, cũng chưa từng có kinh nghiệm phá án, làm cảnh sát, hay làm qua bất kỳ công việc nào mang tính chất nhà nước. Hơn nữa, tiểu thuyết cũng sẽ không quá tập trung mô tả quá trình phá án. Có gì sai sót, mong mọi người bỏ quá và thông cảm cho.

Mong độc giả lưu ý kỹ càng trước khi đọc!

---------------------------------------------------------

Mây đen vần vũ.

Thành phố C sấm sét rách trời. Chấm sáng màu đỏ trên toà tháp cao nhất của thành phố chớp loé liên hồi, cũng đã bị âm u biến thành một đoạn lờ mờ không tỏ.

Xuyên qua những tầng mây, một bóng thanh niên cao sừng sững đứng như một tảng đá, không chút lay chuyển, ngước đôi mắt ưng lên nhìn. Khuôn mày đen rậm khẽ nheo lại. Từng đường cong trên đuôi mắt ẩn hiện. Chỉ có con ngươi thâm trầm, sâu không đáy trước giờ vẫn sáng tỏ.

Khuôn mặt anh cương nghị. Dáng người thẳng tắp. Hai tay chống lên hông càng để lộ ra bờ vai thẳng và rộng như cánh buồm. Cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi trắng. Đôi chân thon dài, mê người.

Có một loại khí chất cứng rắn như sắt thép bao bọc lấy anh, tựa như một lớp khiên vô hình bằng vũ trang. Mọi người xung quanh tuy thấy anh mỹ mạo vậy, nhưng thường là ngây ra chứ không dám tới gần. Bởi vì hồn trong đáy mắt kia là một cỗ giá rét chết người, ngay cả tâm can bên trong cũng nặng mùi nguy hiểm, sắc bén như dao súng.

Tối nay dự là chẳng lành.

"Đội trưởng Nhiếp, bên phía chung cư Century vừa phát hiện được một thi thể!".

"Đi! Tới đó".

Giọng anh trầm đặc, dứt khoát. Ngữ khí cho dù bình thường vẫn cứng rắn như đang ra lệnh.

Đèn xanh, đỏ trên nóc xe được bật mở, quay vòng vòng, thắp sáng. Cánh cửa xe bật ra, đội cảnh sát hình sự ngăn nắp ngồi vào trong. Sự ăn ý này là bọn họ rèn giũa cả đời mới có.

Sống trong nghề này đã quen, đã luyện ra được một loại thần sắc bất biến mà cho dù là giết người hàng loạt hay thi thể đứt lìa đều không thể khiến cho những người trên xe có bất cứ rung động nào.

Huống hồ cỗ thi thể nữ nằm trên sàn kia khá sạch sẽ, chưa đến nỗi bị ra tay quá tàn độc. Pháp y vừa đến hiện trường liền đi đến xem xét, những người khác phụ trách phong toả.

Cậu pháp y trẻ trông thấy gương mặt nữ bị giấu dưới mái tóc dài che khuất kia, run run.

"Nhiếp đội... Đây... Đây chẳng phải là bạn gái của anh ư?".

Vị đội trưởng kia vẫn giữ bình tĩnh. Thậm chí thở mạnh hay một chút biểu cảm bất thường cũng không có, đồng đội bốn phía chằm chằm, lẽ nào đội trưởng của bọn họ thực sự là gỗ đá?

"Là ai?".

Nhiếp Nghi không nhỡ rõ người bạn gái cuối cùng của mình nữa. Đã rất nhiều năm rồi anh không qua lại với bất kỳ cô gái nào. Chẳng vì nguyên nhân nào cụ thể, công việc của anh quá bận.

"Là cô Thái...".

Mặt Nhiếp Nghi không có chút tỏ tường.

"Thái Vy. Mấy năm trước từng đến thăm anh ở cục...".

Nhiếp Nghi mới "à à" gật gù.

Tiểu Đà, cậu nhân viên trong đội pháp y kia nhớ rất rõ.

Mấy người khác thảng thốt. Làm sao bạn gái cũ của Nhiếp đội mà nhân viên pháp y, một người dưng còn nhớ rõ hơn là anh vậy chứ?

"Đừng lòng vòng nữa. Vào vấn đề chính!".

Không để lộ chút tiếc thương nào.

"Trên thi thể có vết dao chém. Chết chưa lâu, khoảng nửa tiếng trước. Hung khí được cho là một con dao dài. Vết đâm trí mạng...".

Trong lúc bọn họ nghiên cứu thêm về hiện trường thì Nhiếp Nghi nhấc gót, đi vào trong bếp. Căn bếp gọn gàng, sạch sẽ, ngay cả phòng khách bên ngoài cũng vậy. Không hề có dấu hiệu xô xát.

Giá cắm dao đều chật kín, dường như không thiếu con dao nào.

"Ai là người báo án?".

"Người báo án là hàng xóm, bà Lưu Văn".

Bà Lưu Văn đã đứng sẵn ở đó.

Ngay từ khi phát hiện ra xác của Thái Vy, bà đã không tài nào nhúc nhích được. Hiện tại đã hơn mười một giờ đêm. Mưa đổ xé trời, ngột ngạt hơn bao giờ hết. Ai mà tin được trong một khu dân cư nhỏ bé và yên tĩnh thế này mà lại xảy ra án mạng cơ chứ?

Không một âm thanh, khiến người ta khiếp đảm.

Bà ở ngay phòng kế bên.

"Tại sao bà lại biết để tìm qua đây?".

Lòng người vốn đã rất kinh hoàng rồi, mà còn gặp phải vị đội trưởng đội cảnh sát khí độ như băng. Bà Lưu không rét mà run.

"Ban nãy... có một cô gái sang nói với tôi... chủ nhà muốn tìm. Căn hộ này vốn là nhà của chúng tôi, cho cô Thái Vy thuê".

"Một cô gái?".

"Tôi... tôi chưa từng thấy cô gái đó bao giờ" - Bà Lưu lắp bắp, cố nhớ lại - "Cô... Cô gái đó mặc đồ rất thời thượng. Mái tóc dài, gợn sóng, nâu dài. Mặt mũi... tôi không nhớ rõ lắm... nhưng rất xinh đẹp... Trông cũng trẻ. Chắc tầm 20 tuổi gì đó...".

"Bên ngoài hành lang có CCTV theo dõi chứ?".

"Có... có...!".

Vừa nghe thế, Chính Lan không cần chờ Nhiếp Nghi nói, chạy đi xuống phía toà nhà đòi băng ghi hình.

相关文章

最新评论