Nếu không thể xa con thì địu con lên mà đi_keo nha cai 5.net
Lúc chưa sinh tôi đặt hàng trước với ba mẹ: “Ông bà nuôi cháu giúp con đi nhá,ếukhôngthểxaconthìđịuconlênmàđkeo nha cai 5.net con còn bận rộn đi chỗ này chỗ nọ, không xách nó theo được đâu!”. Vậy mà đến lúc sinh xong rồi thì không hiểu sao lại chẳng buông được tay con ra. Xa con chẳng đặng, nên tôi không gửi con cho ai được lấy một ngày.
Lần đấu tranh tư tưởng dài nhất là khi tôi phải đi công tác Romania 2 tháng, lúc ấy Liam 15 tháng tuổi. Bao nhiêu là trăn trở. Ông bà bảo thay đổi khí hậu con sẽ trở bệnh. Sếp ngần ngại “xách con theo thì cô làm việc thế nào”. Cãi nhau với chồng “ai sẽ chăm con lúc em đến văn phòng”. Tôi cũng muốn bỏ cuộc để con ở nhà cho rồi. Nhưng tôi không làm được. Vì sao? Tôi nghĩ Liam chỉ lớn lên chứ không bao giờ quay nhỏ lại, và tôi không muốn mất đi hay vắng mặt trong những cái lần-đầu-tiên ấy của con.
Không phải hành trình nào với con cũng suôn sẻ và nên thơ. Không đếm hết những lúc phì phò đeo con nặng 8-10 kg lên dốc. Những lúc tay xách đồ, nách mang con, chạy hồng hộc trong phi trường cho kịp chuyến bay. Hay những khi trời mưa to gió bão, hai mẹ con cứ líu ríu trong cây dù nhỏ xíu. Có lần mém chút phải đi cấp cứu con ở Istanbul vì “ngộ độc” kebap. Có lần con lên cơn suyễn ở Tương Đàn lúc nửa đêm. Ôm con ngủ thiếp giữa một cái bệnh viện xa lạ, mà đầu tôi cứ lảng vảng đếm sao cho trời mau sáng.
Tôi cũng không thể quên lần Liam bùng phát cơn tam bành, nằm lăn ra đất, dậm chân, la lối, ăn vạ giữa sân bay San Francisco. Khi ấy tôi như nổ tung. Phát “điên”. Mệt mỏi. Căng thẳng. Nhục nhã. Cảm tưởng như mọi con mắt đang dồn hết vào mình. Tôi chỉ muốn bỏ con giữa đường mà chạy.
Nhiều lần trong những chuyến đi ấy tôi bị vỡ bục ra và khóc. Khóc một mình. Khóc giữa ga tàu. Khóc với người nhà. Khóc trước một đám đông xa lạ ở khu thắng cảnh. Khóc cả với Liam. Cậu nhóc ngạc nhiên không hiểu sao mẹ như quả bóng xì hơi. Chàng cứ di di cái ngón tay nhỏ xíu lên mũi tôi, chắc để an ủi.
Tôi thấy làm mẹ thật là khó quá. Làm một người mẹ không ở cố định một chỗ mà cứ dẫn con đi lung tung lại càng khó hơn. Thế nhưng đã trải qua nhiều hành trình qua châu Mỹ, Á, Âu cùng con, tôi không hối hận bất kỳ một giây phút nào địu con lên vai và đi. Nếu cho tôi lựa chọn lại, tôi cũng sẽ vẫn quyết định không để con ở nhà. Vì tim tôi tin chắc một điều, hai mẹ con tôi gắn bó và trưởng thành cùng nhau qua những ngúc ngoắc đó.
Khi Liam 2 tuần tuổi tôi bắt đầu dẫn con ra công viên chào hỏi cuộc đời. Tôi chọn ngày trời đẹp, không quá lạnh không quá nóng, không gió to cũng không nắng gắt. Tôi canh đi tầm giữa buổi chiều khi con vừa ngủ trưa dậy và bú no, tinh thần đang ở lúc sảng khoái.
Tầm nhìn của bé lúc này vẫn còn mờ nên bé chưa thấy rõ khung cảnh xung quanh. Thế nhưng, khứu giác và thính giác đã hoàn thiện nên bé cảm nhận ngay sự thay đổi về môi trường. Khi tôi đưa các vật khác nhau: Một cánh hoa hồng, một cái lá non, một cành cây khô lên mũi cho bé ngửi, bé khụt khà khụt khịt khá lâu trước từng món, lại còn thích thú bật “à” lên một tiếng.
Trẻ em được “quăng” vào một thế giới phong phú bên ngoài sẽ có tư duy và giác quan tốt hơn những trẻ em bị bó hẹp trong khuôn khổ nhất định.
Chuyến đi xa thật sự đầu tiên cùng con là hành trình lái xe 900 km từ Branson đến Chicago giữa gió tuyết mùa Đông khi con 2 tháng tuổi. Tuy ngắn ngủi chỉ 3 ngày, nhưng bắt đầu củng cố niềm tin mãnh mẽ trong tôi “Địu con lên đi, không có gì là không thể.”
Trong 2 năm tiếp theo, Liam tiếp tục là người bạn đồng hành nhỏ cùng tôi dọc bờ Tây nước Mỹ, qua lại quê nội Trung Quốc - quê ngoại Việt Nam, băng ngang những cánh đồng hoa cải vàng ở Romania, nghe sóng biển Đen, vượt sa mạc xuyên Thung Lũng Chết.
Nhiều người cho rằng: Bé con miệng còn hôi sữa thì biết gì mà “cảm nhận thế giới”. Tôi thì nghĩ ngược lại. Trẻ em được “quăng” vào một thế giới phong phú bên ngoài sẽ có tư duy và giác quan tốt hơn những trẻ em bị bó hẹp trong khuôn khổ nhất định. Lý thuyết này càng thúc đẩy tôi địu Liam đi mọi nơi tôi đi. Tính thích nghi, khả năng quan sát và tư duy của con nhờ thế cũng được thúc đẩy. Vì con nhìn thấy cuộc sống làm từ rất nhiều thứ. Những thứ rất THẬT. Chứ không phải trong tranh.
Năm đầu tiên Liam còn quá bé để có thể hiểu “bay” nghĩa là gì. Những chuyến bay đối với Liam chỉ giống như là di chuyển sang một cái phòng khác trên mặt đất. Liam hứng thú với chuyện sờ mặt ghế máy bay, “hừm, sao nó không giống cái ghế ở nhà”. Ngó cả trăm khuôn mặt khác nhau đang ngồi xung quanh, “sao cái phòng ngủ này bữa nay nhiều người lạ thế”. Với con giai đoạn 0-12 tháng này, đi máy bay chỉ là ngủ - chơi, và chép chép ăn trong một khung cảnh lạ hơn bình thường.
Nhưng từ sau sinh nhật 1 tuổi, Liam bắt đầu nhận ra mình cao hơn mặt đất, với tay ra chắc là chạm được đến trời. Wow, mình bay! Liam lờ mờ hiểu khi nào được leo lên cái máy bay to đùng kia, mây sẽ rất gần, còn nhà cửa xe cộ, đồng lúa và biển xanh thì sẽ xa tít tắp bên dưới. Con bắt đầu chết mê chết mệt máy bay.
Những khu trò chơi dành cho con nít trong sân bay không còn giữ chân Liam lâu như hồi Liam 9 tháng được nữa. Thay vào đó, con chỉ muốn lon ton chạy lẹ vào phòng chờ, để nhìn những chiếc máy bay đang cất cánh, hạ cánh, di chuyển trên đường băng. Khi vào khoang máy bay rồi thì Liam lại tiếp tục dí mắt dí mũi vào cửa kính quan sát. Mồm a a chỉ chỏ các máy bay bên ngoài. Không gì hấp dẫn bằng lúc cất cánh và hạ cánh. Đặc biệt nếu là ở một thành phố lớn vào ban đêm, khi bên dưới là cả một rừng đèn nhấp nhánh như sao.
Từ những chuyến bay, Liam yêu tất cả những gì thuộc về bầu trời. Mây trắng. Mặt trăng. Ngôi sao. Đàn chim. Cầu vồng. Khi chơi xích đu ngoài công viên, cậu ấy cười khanh khách khi tôi nói cú đẩy đu đó sẽ đưa cậu ấy “Bay lên trời cao”. Nếu hôm nào, vào đúng lúc đang đu, có một chiếc máy bay xẹt ngang qua, Liam sẽ hét thật to. Như thể đó là điều kỳ diệu nhất, bất ngờ xuất hiện rồi vội vã mất đi.
Ba người bạn đầu đời ở nhà của Liam là mèo Panji, mèo Mimi và mèo Chip. Khi bập bẹ tập nói, một trong nhtững từ đầu tiên mà Liam bật ra thành tiếng là “mèo”. Thấy bạn chó to nhỏ nào đi ngang qua hay chú sóc nào nhảy vọt lên cây, Liam cũng phải dừng lại chỉ mẹ cho được. Còn bồ câu, thiên nga, hải âu và ngỗng thì mê thôi rồi. Góc công viên nào có chúng, Liam có thể chạy bắt cả buổi mà không chán.
相关文章
45 tủ sách nhân ái được trao tới 3 trường học tại Bắc Kạn
Ngày 22/1, dự án Tủ sách Nhân ái,Viện Học tập suốt đời và Phòng GD&ĐT huyện Chợ Đồn, Trường THCS2025-01-10Siêu xe Pagani Utopia đầu tiên được bàn giao cho khách hàng
Utopia là dòng siêu xe thứ 3 của thương hiệu Pagani, sau Zonda và Huayra.2025-01-10Vụ “hack” 400 triệu trong tài khoản ngân hàng: Có nên bảo mật bằng mã OTP?
Hồi cuối tháng 9, dư luận trong nước từng xôn xao với thông tin một người dùng dịch vụ ngân hàng bị2025-01-10Ong vò vẽ đốt làm mẹ tử vong và con nhập viện cấp cứu
Liên tiếp trong 1 tuần gần đây 17-23/8/2022 Khoa Hồi sức cấp cứu- Bệnh viện đa khoa Mộc2025-01-10Thanh niên ở miền Tây bị đâm vì giật micro bạn đang hát karaoke
Chiều 25/1, Công an huyện Cái Bè (tỉnh Tiền Giang) cho biết, vừa tống đạt quyết định khởi tố bị can,2025-01-10- - Việc nói không tốt ngoại ngữ thông dụng nhất hiện nay là tiếng Anh đã và đang khiến cho người Việt2025-01-10
最新评论