Chín giờ sáng,ệnKhôngThôkqbd kazakhstan khu thương mại phồn hoa nhất trung tâm thành phố không ngừng tấp nập xe cộ, người đi bộ vội vã trên lề đường. Cửa hàng tiêu dùng sang trọng bên kia đường đã mở cửa chào đón khách hàng, còn nhà hàng lẩu Laodidu và nhà hàng tôm hùm Wuheyou ở phía bên đường này vẫn đang đóng cửa.
Túc Tức đi vòng ra cửa sau của nhà hàng lẩu đánh thẻ, vừa bước vào liền bị Trần Tủng đang ngồi xổm hút thuốc ở cửa chặn lại, "Túc Tức, hôm nay có phải đến lượt cậu quét dọn ghế lô đi"?
Túc Tức ngẩng đầu nhìn anh," Hôm qua tôi làm rồi. Hôm nay theo lịch trình cậu sẽ dọn sân khấu. "
Túc Tức không nói lời nào, chỉ vòng qua hắn ta đi vào. Sau khi thay bộ quần áo làm việc trong cửa hàng và khóa ba lô trong tủ, cậu bước ra khỏi phòng chờ nhân viên và quay người đi về phía nhà bếp phía sau. Trần Tủng cắn mẩu thuốc dựa vào bức tường ở cửa, khoanh tay trước ngực nhìn cậu chằm chằm, khi thấy cậu đến gần, hắn ta đột nhiên giơ một chân lên đá vào bức tường trắng đối diện, chặn cậu ở lối đi hẹp, nghiêng đôi mắt xếch nói: "Đi đâu vậy? Phòng dụng cụ ở phía sau."
Túc Tức ngẩng mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Trần Tủng lộ ra vẻ châm chọc, "Như thế nào? Cậu không nghe hiểu tiếng trung sao? Có cần tôi nói lại bằng tiếng Anh cho cậu không?" Hắn- sinh viên đại học trọng điểm thành phố lưu loát phun ra tràng tiếng anh, càng về sau càng lộ ra nụ cười ác liệt, "Tôi vậy mà đã quên, làm sao mà một người chỉ có bằng cấp ba như cậu lại có thể hiểu được tiếng Anh?"
Hắn duỗi tay kéo lấy cổ áo sơ mi Túc Tức, túm người đến trước mặt, phun thẳng một ngụm khói vào mặt cậu.
Túc Tức nhíu mày quay mặt đi, giơ tay kéo ngón tay đối phương ra, rũ mắt xuống vuốt phẳng cổ áo sơ mi, lẳng lặng xoay người đi về phía phòng dụng cụ, ngăn cách giọng nói giễu cợt của Trần Tủng ở phía sau.
Cậu xách theo xô vệ sinh về phía ghế lô trên tầng 2. Người nhân viên cũ phụ trách việc lau ghế lô cùng với Trần Tủng đã ở bên trong. Đối phương nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, vừa nhìn thấy sắc mặt của Túc Tức, anh ta tức khắc hiểu ra, do dự không kìm được mà nói: "Cậu lại đụng phải Trần Tủng sao?"
Túc Tức đặt xô xuống, ngượng ngùng khom lưng vớt khăn ướt từ xô lên, "Ừ."
Đối phương khẽ thở dài, "Tốt hơn hết cậu nên tìm chút thời gian nói chuyện với quản lý trực ban đi, Trần Tủng luôn bắt cậu làm công việc của anh ấy, khi quản lý quay lại kiểm tra thì khu vực cậu phụ trách vẫn chưa hoàn thành, cậu lại bị mắng. "
Túc Tức đứng thẳng người, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng," Không sao đâu."
Nhân viên cũ nghe vậy thầm thở dài, nhưng ánh mắt không khỏi rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, trong lòng y ánh lên cảm giác yếu ớt.
Người ta đều nói tâm sinh tướng. Lại không biết vì cái gì, nhưng y luôn cảm thấy Túc Tức có vẻ ngoài bắt mắt như thế, tính cách không nên yếu đuối nhát gan như vậy. Anh ta nghĩ trăm lần cũng không ra, cuối cùng gạt đi những suy nghĩ lung tung của mình và bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc.
Động tác của Túc Tức rất nhanh gọn gàng sạch sẽ lưu loát, hoàn thành phần việc của Trần Tủng mà không nói một lời, đặt xô lau trở lại phòng dụng cụ, rồi đi vào bếp sau làm phần việc của mình. Vừa mới bước tới cửa, lại nhìn thấy người phục vụ hôm nay được phân vào nhóm của mình, cười toét miệng nói với cậu, "Không cần tới, hôm nay mặt trời lặn hướng tây, Trần Tủng thế mà lại giúp cậu làm việc."
Túc Tức gật đầu, nhìn quanh phòng bếp sau, cuối cùng nhặt túi rác sắp tràn ở cửa đi về phía cửa sau.
Cậu trở về sau khi đổ rác trong ngõ, khi đi ngang qua nhà hàng tôm hùm bên cạnh, cậu bị đầu bếp đang ngồi xổm chơi điện thoại di động ở cửa sau chặn lại, tán gẫu vài câu: "Túc Tức, hôm qua tôi có nghe nói về những người trẻ tuổi làm bán thời gian trong cửa hàng của cậu. Họ đều là những sinh viên hàng đầu của các trường đại học trọng điểm. "
Túc Tức ừ một tiếng.
"Ngay cả người trong tiệm của cậu, cái người có mắt trên đỉnh đầu không lễ phép, thích lười biếng ấy" anh trai đầu bếp lộ ra vẻ khó tin, "Xem ra cậu ta cũng là học sinh đứng đầu trường, lấy được học bổng hàng năm. "
Túc Tức lại ậm ừ.
Anh đầu bếp cầm điện thoại đánh giá cậu, "Túc Tức, tôi xem tình trạng của cậu, không đi học mà ở chỗ này làm bồi bàn thật lãng phí. Những người trẻ mới ra trường bằng tuổi cậu, ai cũng có một công việc đàng hoàng với máy điều hòa mát lạnh trong văn phòng, nếu có thời gian hãy suy nghĩ kỹ, tiết kiệm một ít tiền và đi học lại đại học đi ".