![]() |
Đến thăm Huế vào mùa xuân, du khách sẽ được ngắm hoa ngo đồng nở rực rỡ. Ảnh: TN&MT. |
Giữa những cơn nắng oi nồng của hạ trắng và những chuỗi mưa lê thê của đông sầu, Huế có những ngày mà không gian và thời gian tuống như là “ảo” cảnh vật, con người cứ lung linh chập chờn nửa có nửa không, ấy là khi ánh nắng đầu tiên trở về sau mấy mươi ngày mưa ủ rũ.
Rét mướt nhiều ngày đã làm tê cóng gương mặt có màu da trắng xanh, mịn và mát lạnh hơi mưa của mỗi con người Huế. Người đi cứ lầm lũi gồng mình chống lạnh như những pho tượng cứng nhắc xê dịch trên các nẻo đường.
Rồi có một ngày không hẹn trước, bỗng đâu giữa cầu Trường Tiền, nơi khúc sông Hương lộng gió, từ phía núi Kim Phụng đưa về những tia bảo chuyển mùa. Như từ một cõi xa mô đó, ánh năng rớt trên vai trên nón ngỡ ngàng, nhẹ như tơ, như một mảnh lụa the choàng phớt qua, và gương mặt, dáng đi của mỗi người bỗng trở thành nhẹ nhõm như khói như sương, xuống cầu chia nhau về những con đường rộn ràng, hỗn độn của Huế hôm nay...
Nắng mới đến Huế như không đi bằng bước chân gay gắt mà bằng đôi cánh mỏng của sương mù Thuận An pha lẫn với hơi rừng Trường Sơn. Sáng cũng như trưa, trưa cũng như chiều, nắng lãng đãng không thay sắc màu, cứ như một vùng ánh sáng đã được lọc qua nhiều tầng sương, mây, gió, mờ nhạt mông lung giăng trải lên cảnh vật.
Buổi sáng, khu vườn Huế còn lặng yên ướp lạnh trong hơi đông giá, bỗng nghe ấm một chút thoảng hương hoa mộc, một chút thôi! Không nồng đượm như giữa mùa hè, như cùng một nháy mắt với tia lấp lánh trên chùm cau già cỗi đông, đó là dấu báo của một ngày không mưa.
Trong khoảnh khắc sau, cả vườn cây như lay động chuyển mình đón nắng, một cách sẽ sàng, tế nhị, gần như e ngại mỗi tiếng chào niềm nở ồn ào sẽ làm cho nắng tan biến đi.
Hương ấm của hoa, của trời hiếm hoi trong mùa lạnh giá, như vừa đủ để tan sương trên lá của những cây trong khu vườn, nghe hơi nước luân lưu chuyển đi trong các mạch âm giai đầy tiết điệu uyển chuyển của màu xanh. Có phải đây là dấu hiệu của mùa xuân đang trở về? Xin đừng đặt một câu hỏi rộn ràng như thế trong nỗi tĩnh lặng ban mai của vườn cây ở Huế!
Hãy lắng nghe tiếng tơ của nắng đang nhỏ giọt từ cành! Và hãy nhận đi! Giờ phút nắng về như một tình cờ, như một cơn may mắn theo kiểu “may mà”, “may mà tới Huế gặp ngày không mưa” trong những ngày tháng Chạp.
Người Huế hay kiêng, không dám gọi tên những điều, những tình cảm mà mình trân trọng yêu dấu, sợ một lần lên tiếng là một lần “mất thiêng”, tình cảm, sự vật sẽ tan loãng, biến mất...
Mỗi hiện tượng đều là một diễm phúc bí ẩn của trời cho! Cho nên cả khu vườn rậm rạp um tùm cỏ cây đón ánh nắng bằng sự diệu kỳ của thuật tàng hình biến có thành không: Êm ả không lời khu vườn bất động vô hình trong giây phút nắng lên, để cho tất cả thành một sự đợi chờ vô định nào đó, có lẽ là một cuộc tái sinh hay hồi sinh hay một bước đi vào cõi thường hằng... Xin đừng nói rõ!
Ngay cả cỏ cây cũng không dám hé lời lao xao, để mặc cho màu xanh chảy hòa với ánh nắng luân lưu chuyển thể sang màu xanh lam u mặc mơ hộ... Đang là lá là cây đa dạng đa hình, trong phút chốc khu vườn trở thành một mảng không gian xanh bồng bềnh trong một thứ ánh sáng hư ảo... Trong giây phút màu nhiệm ấy, chủ nhân khu vườn, khi mở cánh cửa đón nắng sớm, thoáng chốc tưởng như đang bước chân trong cõi mộng...