Sáng sớm,ệnNhậtKýTrưởngThànhCủaCốNhịTiểuThư
lịch thi đấu philippines ánh nắng rạng rỡ xuyên qua bóng cây loang lỗ nhiều màu, men theo đó len vào trong cửa sổ chiếu lên kệ gỗ màu đỏ, liếc nhìn vào bên trong liền thấy một tiểu hài tử mặc đồ ngủ bằng gấm đang nằm trên chiếc giường màu xanh nhạt.
Văn ma ma vừa đi vào, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ kia quấn lại thành một cục liền sủng nịnh cười.
“Nhị tiểu thư, nên rời giường rồi.” Bà tiến lên đầu giường, bàn tay chạm vào áo ngủ thượng hạng bằng gấm, nhẹ nhàng nói.
“Văn ma ma.” Tiểu cô nương quấn người trong chăn khẽ gọi, thanh âm mềm mại, ngọt ngào giống như có thể làm tan chảy trái tim người nghe. Bộ dạng của nàng ước chừng năm sáu tuổi, mái tóc được buộc sơ lại, lác đác nhiều sợi tóc rơi tán loạn trên giường, làn da nàng trắng như tuyết, ánh mắt xinh đẹp mọng nước, đôi môi khéo léo tinh xảo.
“Nhị tiểu thư, thời gian đã không còn sớm nữa, nên rửa mặt chải đầu, thay y phục rồi đến chỗ phu nhân dùng điểm tâm.” Thanh âm Văn ma ma càng thêm ôn nhu, bà một chút cũng không giống như đang đối đãi với một tiểu hài tử năm sáu tuổi, mà đang đối đãi với nha đầu mới y y nha nha tập nói, cái gì cũng không biết.
“Hảo.” Tiểu cô nương lên tiếng, kéo cái chăn ra chui ra ngoài, hít thật mạnh một chút rồi mới chịu đứng lên.
Văn ma ma buồn cười không thôi, bà ôm nàng ra khỏi chăn, một mặt sai nha hoàn đem y phục được ủi nóng từ sớm lên hầu hạ nàng, một mặt nói: “Nhị tiểu thư, người mới có mấy tuổi đầu mà đã thở dài rồi, là có chuyện gì mất hứng sao?”
Tiểu cô nương này tên là Cố Hoa Thanh, năm nay năm tuổi, nhưng thật ra đã sống hai mươi hai năm rồi.
Nàng thở dài là vì mất hứng, thân thể này tuổi còn quá nhỏ, muốn làm gì cũng đều bất lực. Cái cảm giác phải đối xử với mọi người trên cương vị là kẻ bề trên thật sự là không được tốt.
Nhưng mà nàng cũng thực may mắn.
Kiếp trước tuy nàng gả cho lang quân như ý, mẹ chồng đối xử với nàng giống như con gái ruột của bà, nhưng sức khỏe của nàng lại không tốt, kết hôn bảy năm mà mãi chưa có con nối dõi. Sau đó vào mùa đông, nàng bất cẩn bị nhiễm phong hàn, lúc đầu vốn không để ý, ai ngờ càng ngày bệnh càng nghiêm trọng, nàng mới hai mươi hai tuổi liền mất.
Hiện tại nàng đã sống lại ba ngày, trở thành một tiểu cô nương năm tuổi. Thân thể không tốt nàng không sợ, nàng vẫn còn nhỏ tuổi, có thể chậm rãi điều trị, rồi khi đến tuổi xuất giá, thân thể của nàng sẽ trở nên khỏe mạnh.
Hơn nữa sống lại rất tốt nha, phụ mẫu của nàng hiện tại rất khỏe mạnh.
Thời điểm trở lại, nàng cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ, dù sao kiếp trước nàng còn nhỏ, nhưng cũng nhớ rõ ngày giỗ của phụ mẫu
Lúc đó một buổi sáng mùa đông, thời điểm ấy tuyết rơi nhiều, hôm đó là ngày giỗ của ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu (*) nàng, phụ mẫu nàng đi ra ngoài để tế bái, nhưng lại không lường trước được nguy hiểm, bỏ mạng vào hôm ấy.
Ngày hôm sau nàng mới đến đó, nàng còn nhớ rõ, nàng hỏi bà vú Văn ma ma chuyện gì xảy ra rồi lền khóc tức tưởi. Thật vất vả mới đi được đến đây, vì cái gì nàng lại đến vào ngày thứ hai sau khi phụ mẫn qua đời. Nàng nghĩ, nếu nàng đến sớm một ngày thì đã có cơ hội cứu họ rồi a.
Nàng khóc tê tâm liệt phế, nàng nhớ ngày đó, nương khoác cái áo choàng gấm màu đỏ thẫm, trong tay bưng cái chén đậu đỏ nóng hầm hập, nhân lúc nàng đang thương tâm há miệng khóc liền kéo nàng qua, đút vào miệng nàng một khối đậu đỏ.
Nàng liền giương miệng cắn bánh đậu đỏ, sững sờ khi nhìn thấy nương, nàng ôm nương chơi đùa khiến nương cười ha ha, ôm nàng hôn một hồi lâu mới hỏi nàng vì cái gì lại khóc.
Tuy chuyện lúc năm tuổi nàng nhớ không nhiều lắm, nhưng nàng nhớ rõ tình cảm phụ mẫu nàng rất tốt, bà nội cũng hết sức thương yêu nương, nên khi nương đã hai mươi tuổi rồi mà chẳng khác gì tiểu nữ nhi, thường xuyên cùng nàng chơi đùa.
Nghĩ đến ánh mắt trong suốt của nương, lúc nào cũng ôm nàng, cho dù có chút ngượng ngùng nhưng Cố Hoa Thanh vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Kiếp trước mẹ chồng đối đãi với nàng rất tốt, mẹ chồng nàng cùng nương là bằng hữu, lại là Tề Vương phi cao cao thượng thượng, khi phụ mẫu qua đời, bà nội vì đau lòng đứa con trai duy nhất nên đến mùa xuân, bà cũng ra đi, bà nội trước lúc lâm chung liền đem nàng phó thác cho Tề Vương phi, từ năm sáu tuổi đến năm hai mươi hai tuổi, từ một đứa trẻ trở thành một cô gái, từ cô gái đến phụ nữ, nàng không rời khỏi Tề vương phủ.
Nhưng... Cho dù mẹ chồng có tốt như thế nào đi nữa, nàng vẫn thường xuyên nhớ đến nương, hiện giờ qua một đời, nương còn sống, giống như nàng tưởng tượng, nương vô cùng yêu thương nàng, nếu đây là mơ thì nàng cũng thật cao hứng.
Cố Hoa Thanh đối với bà vú lắc đầu, còn muốn biểu hiện giống như đại nhân, thanh âm tức giận: “Không phải, ta không muốn rời giường, rất lạnh.”
(责任编辑:Cúp C1)