Ngươi sai rồi!
Ngươi sai rồi!
Cái gì mà tu tiên theo một con đường lớn,ệnNgốcNữTuTiê
ltd c1 cái gì mà một bước lên chín tầng mây!
Không yêu không hận, không hỉ không ai.
Đến nơi cô quạnh vắng vẻ này, ngàn năm cũng không quay lại được.
Nguyệt Tiểu Hoan vẫn còn buồn ngủ, nhìn ngoài cửa sổ thấy mặt trời đã lơ lửng giữa trời, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại từ trong giấc mộng,trong mộng có một hài đồng đang khóc nức nở, lời nói còn vang vọng trong đầu, gằn từng tiếng gieo vào tận xương tủy, làm cho nàng thập phần khóchịu, sau đó thật vất vả nằm mơ thấy nam nhân, kết quả là một vị thànhniên, tuy rằng bộ dạng trắng trẻothư sinh, nhưng đang gào khóc thảm thiết, kêu khóc khiến người khác kinh sợ, ai, ngủ lâu như vậy, không phải là nàng mơ thấy mộng xuân đâu chứ?
Nguyệt Tiểu Hoan tiếc nuối nghĩ lại giấcmộng nhưng không nhớ được, bất đắc dĩ tự đánh vào đầu mình, để cho thanh âm kia trong đầu mau mau biến mất,
”Cô gái ngốc, sao lại đánh vào đầu? Vốn sinh ra đã ngốc như vậy, đánh vào đầu càng choáng váng hơn.”
Vương bà bà vừa mới đẩy cửa ra, liền nhìn thấy tiểu cô nương ngồi ở trên giường đang đánh vào đầu chính mình, lo lắng tiến lại.
”Bà bà, không cần, lo lắng. Tôi, tôi, tôi chính là bị đau đầu.”
Nguyệt Tiểu Hoan giật mình dừng động tác kỳ quái, vẻ mặt ngây ngốc đúngnhư Vương bà bà nói. Nguyệt Tiểu Hoan đi vào thế giới này đã mấy tháng,Vương bà này chính là người trong thôn có lòng tốt đem nàng về nhà nuôidưỡng, nói đến thật sự là sỉ nhục, nàng tới nơi này biểu hiện chậm chạp, nói hơi lắp một chút, kết quả đã bị trở thành ngốc tử. Bất quá đôi khi, ngay cả chính nàng cũng hoài nghi chính mình, một câu dài quá nàng đềunói không xong, chẳng lẽ thân thể nhỏ đi, chỉ số thông minh cũng hạthấp? Khốn khiếp, đã bị xuyên qua còn biến thành kẻ ngốc.
”Đau đầu thì uống thuốc, tại sao lại đánh vào đầu? Ta xem ngươi là bịlạnh, ai, thật là tội nghiệp, hèn gì bị để lại tại thôn chúng ta haingày cũng chưa có ai tìm đến. Ngươi cũng là mệnh khổ a.”
Vương bà bà nói xong lộ ra vẻ mặt “đứa trẻ bi thảm tội nghiệp”, nhìnTiểu Nguyệt đang vô cùng sợ hãi, có thể hay không đừng nhắc lại việc“không ai tìm kiếm” để người khác đau lòng vậy chứ?
”Không nói rõ chuyện tình đúng là không thoải mái, Tiểu Hoan nha, về sau ngươi hãy đi theo mạng già này, có ta ở đây một ngày sẽ không đói ngươi một bữa cơm, ta đã khổ cả đời, hiện tại thật may có ngươi cùng ta làmbạn, dù sao cũng không thấy ai đến đưa ngươi đi”
”Tôi, tôi...”
Nhìn Vương bà bà càng nói càng thương cảm, Nguyệt Tiểu Hoan thiên ngônvạn ngữ đều khó có thể nói ra, chỉ có thể kéo Vương bà bà già nua mà ômvào trong ngực.
”Tốt lắm, tiểu hài nhi này, ngươi tuy rằng ngốc, nhưng nhìn ra đượcngươi là hài tử tốt, sau này ngươi sẽ có kết quả tốt đẹp. Ngươi mau đứng lên sửa soạn một chút, chúng ta còn lên núi tìm chút quả dại mang về.”
”Được!”
Sau một phen chỉnh đốn trang phục, Nguyệt Tiểu Hoan cũng giống trướckhông thay đổi gì, cùng Vương bà bà mang giỏ trúc trên lưng hướng phíanúi rừng bước vào.
(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)