Chiến sự kéo dài nhiều năm giữa Đại Yến quốc và Minh Vũ quốc cuối cùng cũng kết thúc bằng sự bại trận của Minh Vũ quốc. Hoàng đế Minh Vũ quốc chủ động cầu hòa, dâng lên vạn thước lụa bạch, mấy trăm rương mỹ ngọc đồ cổ, sau đó còn có hai mươi mỹ nữ.
Nói đến mỹ nữ của Minh Vũ quốc, mọi người chỉ biết khen không dứt miệng. Tục ngữ nói: "Đại Yến có tuấn nam, Minh Vũ nhiều mỹ nữ". Lời này cũng không phải giả dối hư ảo.
Minh Vũ quốc tuy chỉ là một tiểu quốc, nhưng lại nằm ở vùng sông nước nam bộ màu mỡ, thổ địa phì nhiêu, vật tư phong phú, phong thủy hữu tình, đương nhiên sinh ra nhiều mỹ nữ. Không chỉ có thế, Minh Vũ quốc còn dựa vào nguồn lực tự nhiên dồi dào của mình để bồi dưỡng nhân khí, trở thành quốc gia cường hãn nhất trong những nước nhỏ xung quanh. Đáng tiếc, hoàng đế Minh Vũ quốc nhất thời hồ đồ, nghe lời sàm ngôn, chủ động tiến đánh Đại Yến quốc, chỉ ngắn ngủi hai năm sau đã bại trận. Cuối cùng bọn họ chỉ đành nuối tiếc cống nạp vô số bảo vật, dùng cách cầu hòa.
---
Lúc này một chiếc thuyền lớn hoa lệ sang trọng đang dừng giữa dòng. Thuyền chia thành hai tầng, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, thoạt nhìn cực kỳ hào hứng nhưng vẫn lộ ra vài phần trang trọng.
Bên ngoài thuyền có quan binh canh gác nghiêm chỉnh, đồng loạt thêu chữ "Vũ" oai phong màu đen ngay chính giữa chiếc áo đỏ sậm.
"Ngô tướng quân." Trong khoang thuyền, màn cửa bị kéo lên, lộ ra đôi tay ngọc ngà trắng nõn. Sau đó một gương mặt trái xoan thóang ẩn thoáng hiện đằng sau bức lụa mỏng của rèm trân châu, đôi mắt diễm lệ dễ làm người khác chú ý.
Khoảnh khắc lúc đó, quả thực là phong tình vạn chủng.
Ngô Hạo Hiên đến gần vài bước, khẽ cúi đầu, thái độ cung kính: "Không biết cô nương có gì phân phó?"
Mặc dù cô gái mang khăn che mặt, nhưng vẫn có thể khiến người khác nhận ra giờ phút này trên mặt nàng có chút vui vẻ: "Những người bọn ta ở ở trong căn phòng gỗ nhỏ này đã lâu, trong người cảm thấy cực kỳ khó chịu, có thể để bọn ta đến mũi thuyền hóng gió được không?"
"Chuyện này..." Ngô Hạo Hiên hơi ngập ngừng một chút, sau đó nói: "Không phải là không thể, chỉ cần các cô nương nhớ phải cẩn thận một chút là được."
Đầu hắn vẫn luôn cúi thấp, chưa từng nhìn thẳng vào nàng. Nàng nhìn hắn thật lâu, bộ dáng yếu đuối kia chỉ có thể khiến nàng thở dài, do dự một chút, rồi xoay người bỏ vào trong. Đợi người đi hồi lâu, Ngô Hạo Hiên mới dám ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt chỉ còn lại bức rèm trân châu sáng lấp lánh.
"Lạc Đan tỷ tỷ, Ngô tướng quân đồng ý rồi?" Thấy Liễu Lạc Đan tiến đến, mấy vị cô nương không thể chờ đợi được nữa, vội vàng bước tới, trong mắt lộ vẻ chờ mong.
Nữ tử kia đi vào nhìn khắp phòng, thật sự là mỗi người mỗi vẻ, nhưng đều là dung mạo khuynh thành.
Liễu Lạc Đan thản nhiên cười: "Bọn muội muội yên tâm, Ngô tướng quân đã đáp ứng, chúng ta có thể đi ra ngoài hít thở không khí."
Nghe xong, mấy vị cô nương vui vẻ ra mặt: "May là Lạc Đan tỷ tỷ có cách."
Mọi người cười nói, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó đi ra ngoài, bước đi uyển chuyển khiến dáng người lại càng đẹp hơn.
---
Bên cạnh bệ cửa sổ có một nữ tử ngồi ngay ngắn bất động, nụ cười đặc biệt sáng lạn nhưng lại lộ ra một tia quỷ dị. Nha hoàn Mặc Nguyệt bưng nước trà đến bên người nàng, trông thấy nụ cười kia, bàn tay bất giác run lên, trong lòng có chút thấp thỏm.
Kể từ một năm trước, sau khi tiểu thư bệnh nặng tỉnh lại, tính tình biến đổi cực kỳ lớn. Vốn là tiểu thư khuê các kiêu căng ngạo mạn, từ một khoảnh khắc đó, đáy mắt ẩn chứa sự tĩnh mịch vô biên vô tận, còn có cả tuyệt vọng cùng cừu hận mãnh liệt.
Những ngày về sau cũng chính là bộ dáng như hiện tại, cho dù gặp ai cũng tỏ vẻ ôn hòa yên lặng, nhưng ẩn nấp dưới vẻ mặt ôn hòa đó, lại là những tâm tư không hề đơn giản.
"Tiểu thư, không ra ngoài hít thở không khí sao?" Mặc Nguyệt đặt cốc trà vào tay Diệp Linh Sương, tò mò hỏi một câu.
Diệp Linh Sương nghiêng người dựa vào song cửa sổ bên cạnh, bộ dáng lười biếng đến cực điểm, ngoài miệng nhếch lên thành nụ cười dịu dàng mây trôi nước chảy: "Vì sao phải ra ngoài, bên ngoài có quá nhiều phiền toái, chúng ta tránh được thì nên tránh."
Dứt lời, hai mắt xuyên qua những thanh cửa gỗ, nhìn về phía dòng nước cuồn cuộn, vui vẻ trong mắt dần dần nhạt đi, đổi lại bộ dáng lạnh lùng quen thuộc.
"Phiền toái?" Mặc Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc, lẩm bẩm tự hỏi một câu.
"Sương tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây thế?" Không khí im lặng xung quanh hai người bỗng dưng bị ai đó phá vỡ. Diệp Linh Sương đưa mắt nhìn lại, cười nói: "Thì ra là Nguyệt muội muội, đến đây ngồi cạnh ta đi, thuận tiện hóng gió một chút."
Nói rồi, nàng đưa tay kéo nàng ta ngồi xuống cạnh mình một cách vô cùng thân thiết.
Nàng vốn là nữ nhi của một tướng quân, mọi người cũng kính nể vài phần, thường hay được người khác nhường chỗ bên cạnh cửa sổ nơi nhiều gió. Chỉ có điều, quốc gia bại trận, thân phận này cũng biến thành cỏ dại, điển hình là việc bị đưa đến địch quốc cùng nữ nhi của những phú thương tri huyện, thật đúng là buồn cười đến cực điểm. An Nguyệt Nguyệt là con gái của một phú thương bình thường nhưng tướng lại vô cùng xinh đẹp nên mới bị chọn làm một trong hai mươi vị mỹ nữ.
"Sương tỷ tỷ, tỷ có bị say tàu hay không? Ở đây ta có một ít ô mai tự làm, là mẫu thân đưa cho trước khi ta đi, tỷ nếm thử chút xem."
An Nguyệt Nguyệt mỉm cười nhàn nhạt, lộ ra khuôn mặt mặt trái xoan xinh đẹp, mở khăn lụa giấu trong người ra, bên trong là mấy quả ô mai. Nàng dùng ngón tay mảnh khảnh cầm một viên đưa tới bên môi Diệp Linh Sương. 顶: 66踩: 44893
评论专区