Danh Mục Hiện Tại: Danh Mục:Trang Chủ >World Cup >Truyện Lớp Học Của Cừu_nhà cái uy tind

Truyện Lớp Học Của Cừu_nhà cái uy tind

2025-01-10 18:07:19 Nguồn:FabetTác Giả:La liga View:652lượt xem
“Là vết thương của cậu ấy...” Bạch Chiêu Chiêu nhận ra,ệnLớpHọcCủaCừnhà cái uy tind có thể vết thương của Diệp Chi Du đã chuyển biến xấu hơn rồi.

Liễu Đào Tử vội vàng vén tay áo của cậu lên, mở băng gạc ra— Quả nhiên, tình trạng của cánh tay đã hỏng bét. Đang từ một cánh tay khỏe mạnh biến thành phần trên của cánh tay đã trở thành màu tím đen kinh người, miệng vết thương thối rữa lở loét, chảy ra những chất dịch nhầy màu đen.

“Chúng ta bắt buộc phải mau chóng tiến vào giấc mơ tiếp dẫn thôi...” Bạch Chiêu Chiêu vừa nói vừa khóc nức nở: “Nếu không cậu ấy sẽ chết mất!”

Liễu Đào Tử vội vàng lấy vỏ gối bên cạnh thắt nút vết thương cho cậu: “Bây giờ trông cậu học sinh này rất tệ. Tôi phải mang cậu ấy đến bệnh viện. Ít nhất cũng phải dùng chút thuốc để ức chế nó mới được. Nhưng mà...”

Cô ấy vốn định lái xe của mình đưa mọi người đến trường.

Thạch Dũng quả quyết nói: “Không cần nhưng nữa. Vậy cô đưa Tiểu Diệp đi bệnh viện đi! Chúng tôi đưa Chiêu Chiêu đến trường học.”

“Ừ, chị Đào Tử, không sao đâu...” Bạch Chiêu Chiêu vội vàng nói: “Người lái xe bus đã nói hôm nay vẫn sẽ lái xe tiếp.”

Thạch Dũng nghe vậy thì không khỏi liếc nhìn Bạch Chiêu Chiêu với vẻ mặt phức tạp.

Dù sao thì người lái xe trong miệng cô cũng chính là người đã hại chết mẹ cô.

Bạch Chiêu Chiêu cảm nhận được ánh mắt của ông ấy, giọng điệu trở nên bi thương: “Cháu biết là ông ấy đã đâm chết mẹ cháu... Nhưng chú Trần đã cứu cháu và Diệp Chi Du rất nhiều lần rồi. Cho nên cháu không có lý do gì để hận ông ấy cả. Huống chi, chờ sau khi chúng ta tỉnh lại, tự nhiên pháp luật sẽ đưa ra phán quyết... Bây giờ, có thể cứu được Diệp Chi Du mới là quan trọng nhất.”

Mặc dù biết Bạch Chiêu Chiêu là một cô bé thông minh lại rất hiểu lý lẽ, nhưng Thạch Dũng vẫn bị sự bao dung của cô làm cảm động.

Ông ấy thở dài rồi lập tức dứt khoát nói: “Được. Vậy bây giờ chúng ta lập tức hành động!”

-

Liễu Đào Tử lái xe đưa Diệp Chi Du rời đi. Mấy người còn lại cũng lên xe bus.

Thạch Dũng đang giải thích với người lái xe rằng phải chuẩn bị cho sự sụp đổ của giấc mơ.

Còn Từ Sĩ Hưng vốn đã nói nhiều, bây giờ lại càng bởi vì căng thẳng nên càng nói nhiều hơn, không ngừng huyên thuyên với Quan Chính Hạo:

“Những tòa nhà bên ngoài trông rất đổ nát... Tôi vẫn chưa thích ứng được với việc thành phố trở nên trống rỗng như thế này... Lúc trước anh có phát hiện ra điều gì không thích hợp không? Ví dụ như đối tác kinh doanh đột nhiên phớt lờ anh gì đó? Đúng không, anh sẽ cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nhưng lâu như vậy mà tôi vẫn chưa thức tỉnh. Tôi nghĩ người càng thông minh thì càng thức tỉnh sớm hơn...”

Quan Chính Hạo vốn có gánh nặng tâm lý rất nặng, sau khi bị Từ Sĩ Hưng nhắc đến thì lại càng lo lắng hơn.

Bạch Chiêu Chiêu ngồi một mình ở bên cạnh, điện thoại trong túi quần cô rung lên.

Cô lấy ra, vậy mà lại nhận được một tin nhắn?!

Từ sau khi biết mình đang nằm mơ, điện thoại của cô đã không còn nhận được tin nhắn của mẹ hay bạn bè nữa. Bây giờ đột nhiên lại nhận được, hơn nữa còn là một dãy số nhìn qua trông rất bình thường.

[Chiêu Chiêu, hôm nay cậu có đến tường không?]

[Lần trước cậu hỏi tôi có phát hiện ra chuyện gì không thích hợp không, tôi cảm thấy nơi này vẫn luôn rất không thích hợp. Hôm qua trời mưa, trong nhà tôi không có một ai hết, rất đáng sợ.]

[Chỗ cậu có giống thế không?]

Sau ba tin nhắn liên tiếp, cô mới đoán được đây là ai: [Là Chu Lạc Nhiên à?]

[Ừ, là tôi... Tôi quên mất là cậu không có số điện thoại của tôi.]

Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn của cậu ta, một lúc lâu sau mới trả lời: [Tôi biết cậu thấy rất khó hiểu, cũng rất nghi ngờ. Bây giờ cậu có thể đến trường được không?]

Đầu bên kia của điện thoại, khi nhận được lời mời đột nhiên của Bạch Chiêu Chiêu thì Chu Lạc Nhiên cực kì hưng phấn, cậu ta bật dậy từ trên giường, khuôn mặt đỏ bừng.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại nhớ đến lời dặn dò nghiêm trọng của chú Tiền.

“Trước khi trời tối, tuyệt đối không được đến trường.”

Trái tim đang nhảy nhót của cậu ta bắt đầu sinh ra sự bất an. Cậu ta nghĩ rằng chú Tiền sẽ không hại cậu ta...

Bạch Chiêu Chiêu lại nói:

[Chúng ta có thể gặp nhau ở cổng trường vào lúc 8 giờ 15 phút. Cậu đừng đến muộn.]

Chiêu Chiêu nói vậy làm cậu ta lại động tâm.

Được rồi. Cậu ta sẽ nghe lời chú Tiền, nhưng chỉ cần không vào trong trường học thì hẳn là sẽ không có việc gì nhỉ...

Bây giờ nghĩ lại, những thứ tỏa ra mùi tanh hôi kia ở trong trường quả thật khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Nhưng chỉ cần không đến gần thì hình như cũng chẳng sao cả.

Vừa nghĩ đến đây là lần đầu tiên Bạch Chiêu Chiêu chủ động hẹn gặp mình thì sự hưng phấn của cậu ta thậm chí còn vượt qua cả sự tò mò về những điều mà cậu ta không biết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cậu ta nhanh chóng trả lời: [Được, vậy lát nữa gặp.]

Sắc mặt Bạch Chiêu Chiêu không hề thay đổi mà đặt điện thoại xuống.

Thạch Dũng đã nói xong chuyện với Trần Hữu Hào và trở về chỗ ngồi của mình.

Bạch Chiêu Chiêu nhìn thấy Trần Hữu Hào liếc mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu, khi phát hiện cô ngẩng đầu lên thì ông ấy lại chột dạ quay đi.

Xe bus bắt đầu chạy trên những con phố vắng vẻ.

Bên trong xe yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Nhìn thấy tất cả mọi thứ quen thuộc bỗng trở nên đổ nát, làm mọi người ở trong xe có một sự áp lực khó tả.

Tác Giả:World Cup
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Hình Ảnh
Tin HOT Nhà Cái