FabetFabet

Truyện Khoái Xuyên Chi Công Lược Tốt Nhất_số liệu thống kê về atalanta gặp lazio

Tại một khách sạn cao cấp đèn đuốc sáng trưng,ệnKhoáiXuyênChiCôngLượcTốtNhấsố liệu thống kê về atalanta gặp lazio nhiều đôi nam thanh nữ tú khoác lên người đủ bộ trang phục lộng lẫy xa hoa bước lên thảm đỏ, tiếng nói chuyện to nhỏ vang lên ở khắp mọi nơi, tạo thành một luồng tạp âm gây khó chịu.

Cố Minh Tranh ngồi ở trên ghế sô pha, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ nhíu mày.

Hắn không thích nơi này.

Từ thời điểm mười lăm tuổi trở thành người nắm quyền Cố gia và tiếp quản tập đoàn cho đến nay đã mười... nhiều năm, Cố Minh Tranh cho người khác tượng sâu sắc nhất là —— một kẻ cuồng công tác.

Phàm là có người đưa ra thiệp mời, hay tỏ ý mong Cố Minh Tranh đại ân đại đức tham gia các loại dạ tiệc, thì câu trả lời luôn luôn nhận được cũng chỉ là —— Cố tổng bận rộn công việc, không rảnh.

Cho nên sự xuất hiện của hắn ở tiệc rượu ngày hôm nay, thật sự là một chuyện khiến người khác khó tin.

Cố Minh Tranh trời sinh một bộ tướng mạo đoan chính, đường nét góc cạnh rõ ràng, tuấn tú lại sáng sủa, chỉ là ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với hắn không phải là vẻ ngoài, mà là một thân nhuệ khí cùng phong mang mà hắn đã thu được từ nhiều năm ngồi ở vị trí trên cao, tuy ngột ngạt, nhưng lại không mất đi khí chất thuộc về gia tộc tài phiệt.

Bốn phía đều có khá nhiều người giả vờ trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng họ lại liếc trộm vị ngồi trên ghế sô pha một chút, sau đó liền lập tức thu hồi tầm mắt.

Cố Minh Tranh đứng lên.

"Anh hai!" Cách đó không xa, một cô gái trẻ tuổi toàn thân diện bộ váy đỏ thẩm nhanh chóng hạ ly xuống, dùng tốc độ 800km/h chạy đến, hốt hoảng mà níu lại tay hắn, ánh mắt có chút cầu xin: "Anh hai ráng chờ thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi!"

"Năm mươi bảy phút." Cố Minh Tranh không mặn không nhạt nhìn cô một cái.

"Chúng ta lái xe từ nhà tới đây cũng muốn hơn nửa tiếng, tính qua tính lại mà nói, thì mình mới đợi được mười mấy phút mà thôi..." Cố Minh Tú lôi kéo cánh tay của hắn, chết sống không buông, "Nếu anh cảm thấy chán, liền sẵn tiện tìm cho em một cô chị dâu ở đây đi, nơi này có rất nhiều người nguyện ý cùng anh tìm hiểu đó."

Cố Minh Tranh nói: "Không hứng thú."

"Cũng bởi vì anh không có hứng thú, ba mẹ mới cả ngày làm phiền em! Lúc đó em bị hai người cằn nhằn đến rối não, nên mới đáp ứng để Tần Ký theo đuổi. Anh hai thử nghĩ xem cái tên ngu ngốc đó, đã qua bao nhiêu tháng rồi, mà hắn vẫn suốt ngày chạy sau mông của một vị minh tinh, ai nhìn thấy cũng đều cười cợt em gái của hai hết á!" Cố Minh Tú nhắc đến việc này liền tức giận bất bình, cô liền làm nũng: "Anh à, với vai trò là anh trai của em, nếu đêm nay em có muốn xử lý tên đó, anh hai làm ơn hãy là chỗ dựa cho em nha, Tần Ký cùng cái tiểu minh tinh kia gộp lại hai người, Cố gia đại tiểu thư em cũng không thể yếu thế!"

"Tần Ký từ nhỏ đã quá quen với em, chuyện vô lý thế này thật không đáng để em xé ra to."

"Hứ, vậy anh hai cũng phải đáp ứng ở đây với em, lúc đó chẳng may em bị bắt nạt thì làm sao!"

Cố Minh Tranh không chút khách khí: "Nếu có, thì là do em quá đáng ghét."

Cố Minh Tú che ngực, một bộ oan ức, "Anh hai a, anh thật làm em đau lòng~"

"Anh ra ban công đứng một chút." Cố Minh Tranh nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, để ly xuống xong liền đi ra ngoài.

"Chờ đã, họ đến rồi!" Cố Minh Tú dùng sức mà kéo lấy tay áo của hắn, ngay sau đó, đột nhiên bụm mặt nhỏ giọng rít gào: "A a a! Tại sao người kế bên cái tên không biết xấu hổ kia... lại là Lạc Phàm tiểu ca ca của em!"

Cố Minh Tranh *mạn bất kinh tâm ngẩng đầu, ánh mắt vốn là rơi vào Tần Ký trên người, nhưng mà sau một khắc, hắn không kiềm được dời đến người bên cạnh Tần Ký.

Cao ráo, chân dài, eo nhỏ.

Mỹ mạo, cốt tú, thần thanh.

Y cho người khác ấn tượng đầu tiên rất tốt. Vòng giải trí xưa nay chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, mà người này, từ bộ dạng, cốt cách, âm thanh, đến khí chất, dùng Cố Minh Tranh xoi mói ánh mắt cũng nhìn không ra được chút nào tỳ vết. Tựa như từ nhỏ y vốn dĩ phải đứng dưới ánh đèn được vạn người chú ý, chói mắt vô cùng.

Y từ cuối thảm đỏ chầm chậm bước đến. Khoảng cách càng gần, càng phát hiện người này rất trẻ, bất quá trên người cũng không có mùi vị nông nổi bốc đồng thuộc về thiếu niên, mà là cỗ kiêu căng lãnh ý. Tần Ký ở bên cạnh thỉnh thoảng nghiêng đầu nói chuyện với y, tuy nhiên y lại trông thật xa cách, loại kia **cao lãnh chi hoa khí chất có chút kỳ diệu mà khiến mọi người đều đột nhiên an tĩnh.

"Ai?" Cố Minh Tranh hỏi.

"Nam thần của em chứ ai! Mới lên cấp ảnh đế Lạc Phàm! Em vì mỗi ngày liếm mặt của y, ngay cả ba bát cơm đều có thể ăn hết!" Cố Minh Tú khoa trương đưa lên 3 ngón tay, quên sạch sành sanh mục đích của mình vào đêm nay. Cô nâng mặt, ánh mắt hoa si một lòng một dạ, "Mới mấy ngày không gặp, tiểu ca ca của chúng ta liền mặn mà hơn nha ~ Khuôn mặt này, cánh mũi này, vòng eo với cả đôi chân dài này nữa, điện thoại di động của em đâu rồi, phải bắt lấy khoảnh khắc đáng giá như thế mới được, chụp một tấm, lại thêm tấm nữa!"

Cố Minh Tranh giơ tay, búng nhẹ vào trán cô.

Dưới ánh mắt ép người của hắn, Cố Minh Tú ho khan vài tiếng, hồi phục lại tư thế thục nữ, nhưng ánh mắt vẫn gắn liền về phía bên kia.

Tần Ký không biết đang nói cái gì với Lạc Phàm ở bên kia, lát sau hai người họ đều bước sang phía này.

Cố Minh Tú đôi mắt lập tức trở nên sáng lấp lánh.

Ngay tại lúc này, bỗng một âm thanh thật to vang lên, trong phòng thoáng chốc biến thành một màu đen kịt.

Cuồng phong từ ngoài cửa sổ thổi tới, rèm cửa tất cả đều bị cuốn lên, không biết đụng phải thứ gì, liền là bùm bùm một trận vang dội, đèn pha lê trên trần nhà cũng vì thế mà lảo đà lảo đảo.

"A!!!!!!!!" Cố Minh Tú đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai.

Âm thanh kia tràn ngập oán niệm, hận ý cùng thống khổ, căn bản không giống như giọng của Cố Minh Tú.

"Tú tú? Tú tú? Em làm sao vậy?" Tần Ký lo lắng chạy tới.

"Minh Tú!"

赞(284)
未经允许不得转载:>Fabet » Truyện Khoái Xuyên Chi Công Lược Tốt Nhất_số liệu thống kê về atalanta gặp lazio