Truyện Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao_thứ hạng của afc bournemouth
2025-01-10 19:30:25 Nguồn:FabetTác Giả:Nhận Định Bóng Đá View:918lượt xem
“Lớp trưởng,ệnMộtNgôiSaoSángHaiNgôiSáthứ hạng của afc bournemouth mau mau mau, Tưởng Tiểu Mễ bị đụng ngã cầu thang, nằm đó không thể cử động.” Một bạn gái vịn vào khung cửa, thở hổn hển nói, “Cậu mau qua đó xem đi.”
Tăng Kha là lớp trưởng, cũng là bạn thân Tưởng Tiểu Mễ.
Bây giờ đang là giờ ra chơi buổi chiều, cô ấy đang lau bàn dừng lại: “Tưởng Tiểu Mễ?”
Sau khi Tăng Kha phản ứng lại, vứt giẻ lau bảng xuống chạy đi, hỏi bạn nữ kia: “Ai đụng?”
“Đằng Tề của lớp 1 ẩu đả với mấy bạn nam ở chỗ tầng hai chúng ta, chạy nhanh qua không kịp phanh lại lên đụng vào Tiểu Mễ.” Bạn nữ đó cùng chạy ra ngoài với Tăng Kha.
Giọng nói của hai người nhỏ dần.
Bây giờ mấy bạn trong lớp mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, có mấy bạn nam cũng chạy qua đó cùng.
Tưởng Tiểu Mễ vẫn nằm sấp chưa đứng dậy được.
Cô bị ngã đến choáng váng, toàn thân đau nhức.
May mắn là ngã sấp xuống, nếu như mà gáy đập xuống đất thì đoán là cái đầu phế luôn rồi.
Mấy bạn nam vẫn đứng cười đùa như cũ, nhìn nhau sợ hãi, lần này dường như thật sự gặp phiền phức rồi. Bọn họ nhìn Tưởng Tiểu Mễ, lại liếc nhìn Đằng Tề ngồi xổm bên cạnh.
Không biết phải làm sao.
Bên đó rất đông học sinh vây quanh.
Có người đề nghị đi tìm thầy cô, nhưng nói được một nửa thì bắt gặp ánh mắt của Đằng Tề, người đó im bặt.
Đằng Tề không biết rốt cuộc Tưởng Tiểu Mễ bị đụng ngã ở đâu, sợ gây ra vết thương thứ hai nên cũng không dám đỡ cô từ trên đất dậy.
Khuỷu tay của Tưởng Tiểu Mễ bị rách, m á u đã thấm đẫm đồng phục.
Đằng Tề c.ởi đồng phục của mình ra, cẩn thận đặt dưới cánh tay Tưởng Tiểu Mễ.
“Cậu đau ở đâu vậy? Tớ đưa cậu đến phòng y tế nhé.” Cậu ta chỉ nhìn thấy một bên khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Cậu ta và Tưởng Tiểu Mễ không cùng một lớp, nhưng đã biết Tưởng Tiểu Mễ từ lâu. Ngoại trừ xinh đẹp, thứ khiến mọi người say sưa nói đến nhất chính là thành tích học tập của cô.
Ngữ văn và tiếng anh, toàn khóa không ai có thể vượt qua, còn toán thì…
Bởi vì có cô mà cậu ta không sợ môn toán bị đứng cuối nữa.
Cô nghiêng mặt nhìn Đằng Tề, trừng mắt hung dữ nhìn cậu ta.
Tình huống xấu hổ như vậy còn bị rất nhiều bạn học vây quanh.
Bây giờ cô muốn tiêu d i ệ t Đằng Tề.
Tưởng Tiểu Mễ chầm chậm chuyển động cánh tay, ngoại trừ chỗ bị đụng ra, những chỗ khác vẫn ổn, không bị g ã y.
Hôm nay coi như là cô may mắn, nếu như Đằng Tề đụng cô một lực mạnh hơn chút nữa là cô có thể lao thẳng người lên tường, không c h ế t cũng l i ệt nửa người.
Giây phút cả người mất hết trọng lực ngã xuống, cô thực sự sợ c h ế t.
Tưởng Tiểu Mễ muốn bò dậy, thử cử động, toàn thân đau nhức, đặc biệt là chân, cái đau đó gắn liền với tim, cuối cùng từ bỏ.
Còn phải dịu lại, chờ các bạn trong lớp đến.
Bấy giờ cô mới di dời tầm mắt đến tên đầu sỏ Đằng Tề, giọng điệu tức giận nói: “Chủ nhiệm lớp các cậu không nói không thể chơi đuổi đánh nhau ở trên cầu thang à? Xem như gió thổi qua tai sao?”
Cô nghiến răng, nói từng chữ một.
Nói xong đau thắt lại.
Đằng Tề ngồi bên cạnh, vẫn luôn nhìn cô, đột nhiên bật cười. Vẫn còn tâm trạng đấu võ mồm với cậu ta vậy chứng minh không có chuyện gì to tát, cậu ta nhếch khóe miệng mang theo sự trêu chọc: “Ngã đến ngốc rồi à?”
Nói rồi sờ đầu cô trong vô thức.
“Cậu mấy tuổi rồi? Suốt ngày nhắc đến thầy cô thế.” Đằng Tề vẫn cười, rất nhạt.
Mấy bạn nữ đứng ở góc cầu thang thì thầm, bọn họ cùng lớp với Đằng Tề, không quen Tưởng Tiểu Mễ nên không đi qua.
“Sao Đằng Tề vẫn coi như người ta không sao vậy? Cợt nhả thế.”
“Người ngã không phải cậu ta, nếu như người nằm đó là cậu ta, cậu xem cậu ta còn cười nổi không.”
“...”
“Hay là chúng ta gọi bạn gái Đằng Tề đến? Con gái dễ nói chuyện với nhau hơn.” Có một bạn đưa ra ý kiến.
Một bạn nữ tóc ngắn trong đó ngăn lại: “Đừng, tớ thấy chưa đến mấy ngày nữa bọn họ đã chia tay rồi.”
Mấy bạn nữ khác cười, “Ánh mắt này của cậu là sao? Chỉ có cậu mong hai người bọn họ sớm chia tay? Hả?”
Bạn nữ tóc ngắn nói: “Cậu nhìn ánh mắt táo bạo của Đằng Tề nhìn Tưởng Tiểu Mễ kìa, đã khi nào các cậu thấy cậu ta chịu thua ai bao giờ chưa? Tám phần là thích Tưởng Tiểu Mễ rồi.”
Nói rồi mấy bạn nữ không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Đằng Tề, bình thường thì kiêu như ông cụ, bây giờ thì lại giống như một học sinh ngoan ngoãn phạm lỗi.
Khiến mọi người ngạc nhiên.
“Cậu không ghen à?” Có người nhỏ giọng trêu chọc bạn nữ tóc ngắn.
“Ghen? Tớ ghen cái gì chứ?”
“Không phải cậu thích Đằng Tề sao?” Mấy người cười nói.
“Tớ thích cậu ta? Hứ.” Bạn nữ tóc ngắn cũng không giấu diếm: “Bà cô ơi tớ thích người đẹp trai thành tích lại giỏi, dáng vẻ đó của Đằng Tề tớ mới không thèm.”
“Vậy cậu thích ai rồi à?”
Dừng lại mấy giây, bạn nữ tóc ngắn nói: “Quý Vân Phi lớp Tưởng Tiểu Mễ.”
“Đi thôi, sắp vào lớp rồi.” Mấy bạn nữ thích buôn chuyện, vừa nhắc đến Quý Vân Phi vừa rời khỏi đó.