Truyện Hợp Đồng_diễn biến chính alavés gặp real madrid
2025-01-10 08:11:23 Nguồn:FabetTác Giả:La liga View:294lượt xem
"Sinh nhật này em thích gì anh tặng em nhé?ệnHợpĐồdiễn biến chính alavés gặp real madrid" Làm tình xong, hắn lập tức đứng dậy đi tắm như mọi lần. Tôi nằm trên giường dõi mắt trông theo bóng lưng hắn, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ thứ chưa bao giờ thuộc về mình kia.
Mười năm trước, tôi dùng một tờ hợp đồng buộc hắn phải đến bên tôi, ở cạnh tôi và rồi trở thành người của tôi. Thoáng chốc trôi qua, thời hạn mười năm cũng sắp kết thúc, còn hắn thì nhanh chóng muốn thoát khỏi gông xiềng này.
"..."
Ha ha, hắn vẫn luôn lặng im không nói lời nào, chín lần sinh nhật trước đều là thế, có lẽ lần thứ mười này cũng sẽ vậy thôi.
Hắn tắm xong rồi bước ra khỏi phòng tắm với cơ thể trần chuồng. Cơ thể mà tôi đã sở hữu suốt mười năm nay, tôi nắm rõ mỗi một tấc da thịt, mỗi một khối cơ bắp đó trong lòng bàn tay, chỉ có trái tim ấy là tôi vĩnh viễn không thể nào chạm đến được.
"Tại sao em không đòi anh cái gì vậy? Năm nào anh hỏi em thì em cũng lặng thinh. Hết năm nay là hợp đồng hết hạn rồi, em sắp được giải thoát rồi, tại sao em không yêu cầu em thứ gì hết? Cái gì cũng được mà, anh sẵn lòng trao cho em mà."
"Tôi không muốn cầu xin anh cái gì cả, bởi vì tôi không muốn mắc nợ anh, dù đó có là tiền tài hay nhân tình, tôi cũng không muốn nợ."
"Em hận anh đến thế ư?"
"Trên thế giới này người tôi hận nhất chính là anh!"
"Ha ha..."
"Nhưng mà anh yêu em, trên thế giới này anh chỉ yêu mỗi em, em có biết không?"
"Thật ghê tởm! Ai lại muốn đâm vào mông của một thằng đàn ông chứ, chỉ có loại biến thái như anh mới thích!"
"Đúng vậy, anh biến thái, ha ha... Nhưng chẳng phải em vì thiếu tiền của biến thái nên mới phải làm tình với tên biến thái đó, còn phải ở cạnh biến thái sao. Mà nhanh thôi, hợp đồng này sắp kết thúc rồi, qua vài ngày nữa là em có thể thoát khỏi cái gã biến thái này rồi!"
Tôi chỉ có thể mỉa mai bản thân mình như vậy, dùng hết thủ đoạn để hắn ở với tôi mười năm. Thời gian sao mà ngắn ngủi quá, thế nhưng... thế nhưng, ha ha...
Hắn không nói chuyện, có lẽ do hắn không biết phải cãi lại thế nào. Đối với hắn, ngay cả thành ngữ hắn cũng keo kiệt nói với tôi!
"Anh sẽ chuẩn bị cho em một món quà, hôm sinh nhật anh sẽ tặng em!"
Nhớ trước kia tôi đã từng hỏi hắn rằng, tôi phải lấy gì trao đổi để hắn đồng ý ở bên tôi mãi mãi. Hắn trả lời tôi đó là toàn bộ doanh nghiệp của Mạc thị. Nếu tôi thật sự dâng Mạc thị lên cho hắn thì liệu hắn có bên tôi trọn đời không?
Dạ dày bất ngờ co thắt, đau quá, cả người rét run. Tôi cắn chặt răng bước xuống giường, lảo đảo chạy ào vào phòng tắm. Cổ họng trào dâng cảm giác buồn nôn, sau đó phun ra một ngụm máu lớn, cả người lạnh toát ngước nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương.
Ngón tay gầy guộc chạm nhẹ lên mặt kiếng, vết máu dữ tợn trên môi đối lập với khuôn mặt tái nhợt của tôi. Tôi chậm rãi nhếch khóe môi lên và nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cứ cho là hắn tình nguyện trao cả đời của mình cho tôi, nhưng tiếc là tôi không thể nhận nữa rồi. Sự sống của tôi rất nhanh sẽ chấm dứt, nhân lúc tôi còn có thể tặng quà cho hắn, tôi muốn tận mắt nhìn hắn rời đi, tôi sẽ để hắn đi!
Thẩm Văn Vũ ngồi lên chiếc Mercedes-Benz, đây là xe mà Mạc Lam Tuyên phái tới đón hắn. Hôm nay là sinh nhật của hắn, Mạc Lam Tuyên nói sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn, thậm chí còn chuẩn bị quà tặng hắn.
Rốt cuộc hắn là gì của Mạc Lam Tuyên?
Nói dễ nghe thì là trợ lý đặc biệt, nói thẳng ra thì là người đàn ông được Mạc Lam Tuyên bao dưỡng. Là nam sủng ký hợp đồng mười năm!
"Thưa cậu Thẩm, ông chủ mời cậu đến LS, anh ấy đã chuẩn bị quần áo cho cậu, xin mời cậu mau đi thay."
"Hừ..." Hắn bật cười, lấy bao thuốc lá ra rồi hút một điếu. Mùi thuốc là nồng nặc phủ kín toàn bộ không gian chật hẹp.
Giờ phải thay quần áo, mặc bộ đồ mà Mạc Lam Tuyên chọn, sau đó xịt nước hoa anh ta thích, từ đầu đến chân đều là sự phối hợp mà anh ta muốn. Mạc Lam Tuyên đúng là đã xem hắn như một con rối, một con búp bê Kenny chỉ thuộc về anh!
Mười năm trước, để cứu công ty của bố và bác Đinh, hắn đã đồng ý thực hiện trao đổi. Dùng một tờ hợp đồng bán thân để đổi lấy viện trợ từ phía doanh nghiệp Mạc thị, kết quả Mạc Lam Tuyên có được mười năm của hắn, mà công ty nhờ vào mười đô la Mỹ của anh nên xoay vốn được. Cuộc mua bán này quả nhiên xứng đáng!
Từ đó về sau, hắn ở cạnh Mạc Lam Tuyên, làm tình, ăn uống ngủ nghỉ với anh. Thậm chí đến thời điểm cố định sẽ cùng anh ra nước ngoài nghỉ phép, cuộc sống vô cùng thoải mái, không cần công tác, chỉ cần bên cạnh Mạc Lam Tuyên là được. Thật đúng là đốt đèn tìm cũng không có đâu chuyện tốt như vậy, song hắn lại ghét nó lắm.
Người hắn yêu là Đinh Vân Quân, nhưng vì đại cục, hắn buộc phải đi ôm một người đàn ông khác, cùng với anh ta quan hệ thân thể. Kể cả khi đêm nào hai người cũng làm tình, quấn quýt tay chân, mồ hôi hỗn tạp, mặc kệ làm tình nhiều đến mấy, hắn vẫn không thể động lòng với Mạc Lam Tuyên, thay vào đó chỉ có thù hận chồng chất!
"Thưa cậu?"
"... Tôi tới ngay, thay quần áo xong tôi sẽ qua tìm anh ta."
"Vâng."
Đi vào nhà hàng, Mạc Lam Tuyên đã đến từ sớm, anh ngồi ở chỗ chỉ định trước, tay chống đầu và nhắm mắt lại, khuôn mặt trông tái nhợt giả tạo. Làn da như trong suốt, tóc tai chỉnh tề, tây trang sạch sẽ, thoạt nhìn như một con búp bê không có sinh mệnh.
Thẩm Văn Vũ chậm rãi đi đến chỗ anh, mỗi bước đi từ tốn nhẹ nhàng. Những năm gần đây hắn đã sớm quen với từng hành động một của Mạc Lam Tuyên. Gương mặt như dao khắc đã in hằn thật sâu vào trong lòng hắn, thậm chí mùi hương, hơi ấm, từng tiếng rên rỉ thở dốc, phản ứng khi cao trào, không có gì mà hắn không biết.
Như vậy có thể gọi là yêu không? Nếu như không thể, tại sao lại gọi nó là "ân ái"? Thẩm Văn Vũ bỗng nhiên nảy lên suy nghĩ này. Hắn ở bên cạnh Mạc Lam Tuyên không phải vì thưởng thức tài năng của anh, mọi người thường nói bi thương sẽ quên lãng theo năm tháng, còn nói bên nhau lâu sẽ bén lửa nên duyên, vậy hắn và Mạc Lam Tuyên đến tột cùng thuộc loại nào đây?
Có lẽ... chỉ là có lẽ... Bởi vì lòng thù hằn của hắn đối với Mạc Lam Tuyên quá sâu nên mới không cách nào nảy sinh tình cảm được, huống chi là yêu.
Giày da sáng bóng dừng ở trước bàn, Mạc Lam Tuyên vẫn nhắm mắt duy trì động tác cũ, cảm giác dáng vẻ của anh không hề tỉnh táo.
"Tôi tới rồi!" Âm thanh cứng nhắc lạnh băng vang lên, ngay cả ánh mắt hắn nhìn Mạc Lam Tuyên cũng lạnh lẽo. Hắn đối với Mạc Lam Tuyên ngoại trừ lạnh cũng chỉ có lạnh, tuy nhiên những lúc nóng nhất cũng chỉ dành cho Mạc Lam Tuyên.
Anh mở mắt, từ từ ngẩng mặt lên, nhìn về phía Thẩm Văn Vũ rồi nở một nụ cười: "Em mặc bộ quần áo này trông đẹp lắm. Em thích không?"
Hắn không nói gì, chỉ kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Thay vào đó hắn lại cầm ly nước lên uống một hơi cạn đáy: "Tôi thích hay không không quan trọng, chỉ cần anh thích thì dù tôi có không thích cũng phải mặc vào." Trong lời nói còn mang theo chút mỉa mai, là hắn cố ý nói như vậy. Mạc Lam Tuyên không phải kẻ ngốc, hắn cố tình để anh nghe hiểu.
Đôi môi đang nhếch lên khẽ cứng đờ, anh hơi sững sờ, sau lại cười cho qua: "Trước tiên cứ ăn đi đã!"
"Đầu bếp chính đề cử." Thẩm Văn Vũ không nhìn menu mà dứt khoát gọi món đề cử trong ngày. Sau đó, hắn thả lỏng cơ thể rồi tựa vào ghế.
"Đồ ăn ở đây rất ngon, em không xem thử chút à?"
Hắn liếc mắt, cười lạnh: "Ngon thì làm sao, nhìn thấy anh đồ ngon cũng khó mà nuốt trôi."
Không khí xung quanh lập tức đông cứng lại. Lần này, Mạc Lam Tuyên không cười nổi nữa, nụ cười dần biến mất trên môi. Anh cúi đầu thở dốc mấy hơi rồi nói: "Cho tôi giống vậy đi."
"Vâng." Bồi bàn gật đầu rồi lui xuống.
Im lặng vẫn tiếp tục, Mạc Lam Tuyên thì cúi đầu, còn Thẩm Văn Vũ đang nhìn vào hư không.
Là hắn cố ý dùng thái độ này đối xử với Mạc Lam Tuyên, bởi vì hắn mới là người chịu thiệt, thế nhưng nội tâm lại chống cự. Đúng vậy, mười năm nay hắn vẫn chống đối Mạc Lam Tuyên, mặc kệ Mạc Lam Tuyên có tốt với hắn đến mức nào, trong lòng hắn cũng không thể nào tiếp nhận được. Nói cách khác, không chấp nhận anh – chính là giữ lấy một chút lòng tự trọng duy nhất còn sót lại!
Mười năm qua, hắn không ngừng nhắc nhở bản thân rằng, tuyệt đối không được quên Đinh Vân Quân, không được quên Mạc Lam Tuyên đã dùng thủ đoạn hèn hạ như thế nào buộc hắn khuất phục. Tất cả những thứ này chính là cái giá đắt đỏ mà Mạc Lam Tuyên đáng phải trả!
"Xin lỗi, cho anh ra ngoài một chút."
Mạc Lam Tuyên vội vàng đứng dậy, quay đầu đi về phía nhà vệ sinh. Qua một lúc lâu đến khi súp đã được bưng lên thì anh mới quay về.
Lần nữa ngồi xuống, trên mặt của anh lại tiếp tục phủ lên một nụ cười.