Truyện Hắn Đến Từ Ngoài Hành Tinh_kết quả bóng đá fa
作者:La liga 来源:World Cup 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 06:53:27 评论数:
Chạng vạng tối,ệnHắnĐếnTừNgoàiHàkết quả bóng đá fa tiệm mì.
“Trương Hiểu Ba, tôi muốn hỏi cậu một câu.”
Người đàn ông ngồi đối diện Trương Hiểu Ba, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, làm Trương Hiểu Ba đang ngon lành nuốt mỳ thiếu chút nữa bị nghẹn.
“Này, cậu định nói cái gì thì nói đi, không cần cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy a.” Trương Hiểu Ba bất mãn lườm y một cái.
“Cái đó… Tôi muốn hỏi cậu thích phong cách bài trí như thế nào…” Âu Dương Tấn đắn đo rất lâu, mới nói ra câu này.
Trương Hiểu Ba lau lau miệng, nói: “Bài trí? Tôi nghèo đến ngay cả quần cũng sắp mặc không được, ở đâu có tiền mà trang trí. Hơn nữa, tôi ngay cả nhà cũng chẳng có…”
“Vậy… coi như gợi ý giúp tôi đi…” Âu Dương Tấn ngừng một chút, đổi lời.
“Ô? Cậu lại mua nhà mới sao? Thực có tiền nha ~ Ở chỗ nào vậy?” Trương Hiểu Ba hiếu kỳ hỏi, tiếc rằng Âu Dương Tấn cái gì cũng không chịu nói.
“Được rồi được rồi. Nếu là tôi, tôi thích loại giấy dán tường có hình gấu nhỏ, đầy tường đều là cục cưng gấu… Sau đó phòng khách màu xanh táo, phòng bếp màu vàng chanh, tất cả các ban công đều treo rèm xanh da trời!”
Mặt Âu Dương Tấn càng ngày càng đen, cuối cùng cố ép mình nhẫn nại hỏi cậu một câu: “Cậu thực sự chắc chắn cậu thích loại nhà như thế sao?”
“Đương nhiên rồi! Ước mơ lớn nhất của tôi là có một căn nhà như vậy! Sau đó mua một chiếc loa thật khủng, mỗi ngày phát bài đơn ca của tôi, để tất cả hàng xóm chủ ý tới nhà tôi đẹp thế nào!”
Trương Hiểu Ba mắt lóe sáng, bộ dạng đang say mê trong mơ. Âu Dương Tấn ngồi đối diện nhìn vẻ mặt ngu ngốc này của cậu, phần mì bỏ lại còn hơn nửa bát…. (ý là anh nhìn mặt em buồn nôn quá nên không ăn nổi nữa…)
Trương Hiểu Ba chớp mắt liền quên mất Âu Dương Tấn đề cập đến chuyện này với cậu. Thời gian vụt trôi, hai tuần qua đi.
¬.¬
Chạng vạng tối, tiệm mì.
“Trương Hiểu Ba?”
“Ô ô…” Trương Hiểu Ba đang ăn một miếng mì lớn liều mạng nuốt xuống, sau đó cố gắng ngẩng đầu lên, bất mãn liếc Âu Dương Tấn một cái.
“Chuyện bài trí phòng ốc tôi nói với cậu, cậu còn nhớ chứ?”
Quả nhiên, Trương Hiểu Ba bày ra một vẻ ‘tôi hoàn toàn không biết cậu đang nói gì’. Âu Dương Tấn đè xuống lửa giận, nói lại một lần nữa: “Cậu không nói cậu thích kiểu bài trí gì gì đó sao. Tôi mời một nhà thiết kế, cậu cùng anh ta nói chuyện.”
“A?” Trương Hiểu Ba không hiểu: “Nhưng đó không phải nhà cậu sao? Tôi đi nói chuyện làm gì?” (Đó là của hồi môn của em đó~)
Âu Dương Tấn lại lần nữa kìm nén bản thân: “Vì muốn tìm cậu tư vấn, lần trước cậu không phải nói nhà tôi xấu sao.”
“Ừm ừm, có lý!”
Trương Hiểu Ba gật gật đầu, nhớ đến ngôi nhà trắng đen của Âu Dương Tấn, cả người cậu liền khó chịu. Có điều trang trí…
“Âu Dương Tấn, nếu tôi giúp cậu cái này, có được tiền tăng ca không a?”
“…”
Âu Dương Tấn đáng thương, lại một lần nữa bỏ cả bát mì…
¬.¬
Lúc làm việc, Âu Dương Tấn gọi điện cho Trương Hiểu Ba. Đây là phi thường không bình thường.
“Alô?” Trương Hiểu Ba cố gắng nhỏ giọng, sau đó che ống nghe, sợ Đại Phật phát hiện là Âu Dương Tấn gọi.
“Cậu lên đây một chút, văn phòng của tôi.”
“Có chuyện gì a?”
“Chuyện bài trí.”
Trương Hiểu Ba ngây ra một lúc, mới phát hiện đối phương dập máy rồi, lúc này mới vội vội vàng vàng vào thang máy, đi đến trước cửa phòng làm việc của Âu Dương Tấn.
Còn chưa kịp gõ cửa, liền nghe thấy từ trong phòng vang lên một tiếng hét lớn: “Điều thứ nhất! Anh đây nói vĩnh viễn là đúng! Điều thứ hai, nếu cậu không tin, xem lại điều thứ nhất!”
Giọng nói này… rõ ràng là…
“Thẹn quá hóa giận…” Một giọng nói láu cá khác.
“Ai thẹn quá hóa giận! Quách Phí Thập tôi nói cho cậu biết, không cần chọc giận tôi a!”
“Ai ya, trông xa Thái Sơn hăng hắc, phía trên thì bé phía dưới thì to, nhìn gần Hiểu Nghĩa tron tròn, phía dưới thì to phía trên thì bé…”
“Quách Phí Thập! Anh đây điên lên đến cả thỏ cũng cắn đây!”
Trương Hiểu Ba cảm thấy đầu mình đầy hắc tuyền. Người đang thở hổn hển trong phòng, khẳng định là anh trai Trương Hiểu Nghĩa của cậu. Mà người đấu võ mồm với anh, có lẽ là oan gia Quách Phí Thập của anh. Nhưng hai người này sao lại ở trong phòng Âu Dương Tấn?
Sau khi anh trai bị bệnh thì không có ở bệnh viện, vì thực sự là cáng không nổi viện phí đắt đỏ. Tuy mỗi ngày đều đi truyền dịch, kiểm tra, nhưng vẫn phải bôn ba kiếm tiền, vô cùng cực nhọc.
Chẳng lẽ Âu Dương Tấn tìm bọn họ tới?
Trương Hiểu Ba đẩy cửa bước vào, quả nhiên, thấy anh mình đang nhìn tên đàn ông to cao ở đối diện anh, mà Âu Dương Tấn ngồi sau bàn làm việc, một chút biểu tình cũng không có.
“Đây là chuyện gì a… Sao anh lại ở đây…” Trương Hiểu Ba kéo tay áo anh trai mình, ý bảo anh không cần hung hăng trừng Quách Phí Thập ở đối diện nữa.
Nhưng, Trương Hiểu Nghĩa căn bản không nói, cũng không di chuyển, mắt càng không chớp.
“Anh Phí Thập, anh cũng đừng trừng nữa…”
Trương Hiểu Ba đành đi khuyên người ở đối diện, nhưng phản ứng của người này giống y chang anh cậu. Mắt hai người trừng to như chuông đồng, không chớp lấy một cái trừng đối phương…
Qua hơn một phút, mắt Trương Hiểu Nghĩa bắt đầu chảy nước mắt, Quách Phí Thập cũng bắt đầu chảy nước mắt. Hai tên đầu gỗ cứ chảy nước mắt nhìn nhau như vậy, vẫn so xem mắt ai trừng to hơn.
Cuối cùng, Trương Hiểu Nghĩa nhận thua, chớp mắt một cái. Quách Phí Thập ở đối diện anh lộ ra nụ cười đắc ý: “A ha! Tôi lại thắng rồi!”
“Hừ! Đó là anh đây nhường cậu!” Trương Hiểu Nghĩa không phục bác lại. Sau đó hai người bắt đầu tìm khăn giấy ở khắp phòng, ngồi trên sofa, nhịp nhàng lau nước mắt…
“Trương Hiểu Ba, tôi muốn hỏi cậu một câu.”
Người đàn ông ngồi đối diện Trương Hiểu Ba, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, làm Trương Hiểu Ba đang ngon lành nuốt mỳ thiếu chút nữa bị nghẹn.
“Này, cậu định nói cái gì thì nói đi, không cần cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy a.” Trương Hiểu Ba bất mãn lườm y một cái.
“Cái đó… Tôi muốn hỏi cậu thích phong cách bài trí như thế nào…” Âu Dương Tấn đắn đo rất lâu, mới nói ra câu này.
Trương Hiểu Ba lau lau miệng, nói: “Bài trí? Tôi nghèo đến ngay cả quần cũng sắp mặc không được, ở đâu có tiền mà trang trí. Hơn nữa, tôi ngay cả nhà cũng chẳng có…”
“Vậy… coi như gợi ý giúp tôi đi…” Âu Dương Tấn ngừng một chút, đổi lời.
“Ô? Cậu lại mua nhà mới sao? Thực có tiền nha ~ Ở chỗ nào vậy?” Trương Hiểu Ba hiếu kỳ hỏi, tiếc rằng Âu Dương Tấn cái gì cũng không chịu nói.
“Được rồi được rồi. Nếu là tôi, tôi thích loại giấy dán tường có hình gấu nhỏ, đầy tường đều là cục cưng gấu… Sau đó phòng khách màu xanh táo, phòng bếp màu vàng chanh, tất cả các ban công đều treo rèm xanh da trời!”
Mặt Âu Dương Tấn càng ngày càng đen, cuối cùng cố ép mình nhẫn nại hỏi cậu một câu: “Cậu thực sự chắc chắn cậu thích loại nhà như thế sao?”
“Đương nhiên rồi! Ước mơ lớn nhất của tôi là có một căn nhà như vậy! Sau đó mua một chiếc loa thật khủng, mỗi ngày phát bài đơn ca của tôi, để tất cả hàng xóm chủ ý tới nhà tôi đẹp thế nào!”
Trương Hiểu Ba mắt lóe sáng, bộ dạng đang say mê trong mơ. Âu Dương Tấn ngồi đối diện nhìn vẻ mặt ngu ngốc này của cậu, phần mì bỏ lại còn hơn nửa bát…. (ý là anh nhìn mặt em buồn nôn quá nên không ăn nổi nữa…)
Trương Hiểu Ba chớp mắt liền quên mất Âu Dương Tấn đề cập đến chuyện này với cậu. Thời gian vụt trôi, hai tuần qua đi.
¬.¬
Chạng vạng tối, tiệm mì.
“Trương Hiểu Ba?”
“Ô ô…” Trương Hiểu Ba đang ăn một miếng mì lớn liều mạng nuốt xuống, sau đó cố gắng ngẩng đầu lên, bất mãn liếc Âu Dương Tấn một cái.
“Chuyện bài trí phòng ốc tôi nói với cậu, cậu còn nhớ chứ?”
Quả nhiên, Trương Hiểu Ba bày ra một vẻ ‘tôi hoàn toàn không biết cậu đang nói gì’. Âu Dương Tấn đè xuống lửa giận, nói lại một lần nữa: “Cậu không nói cậu thích kiểu bài trí gì gì đó sao. Tôi mời một nhà thiết kế, cậu cùng anh ta nói chuyện.”
“A?” Trương Hiểu Ba không hiểu: “Nhưng đó không phải nhà cậu sao? Tôi đi nói chuyện làm gì?” (Đó là của hồi môn của em đó~)
Âu Dương Tấn lại lần nữa kìm nén bản thân: “Vì muốn tìm cậu tư vấn, lần trước cậu không phải nói nhà tôi xấu sao.”
“Ừm ừm, có lý!”
Trương Hiểu Ba gật gật đầu, nhớ đến ngôi nhà trắng đen của Âu Dương Tấn, cả người cậu liền khó chịu. Có điều trang trí…
“Âu Dương Tấn, nếu tôi giúp cậu cái này, có được tiền tăng ca không a?”
“…”
Âu Dương Tấn đáng thương, lại một lần nữa bỏ cả bát mì…
¬.¬
Lúc làm việc, Âu Dương Tấn gọi điện cho Trương Hiểu Ba. Đây là phi thường không bình thường.
“Alô?” Trương Hiểu Ba cố gắng nhỏ giọng, sau đó che ống nghe, sợ Đại Phật phát hiện là Âu Dương Tấn gọi.
“Cậu lên đây một chút, văn phòng của tôi.”
“Có chuyện gì a?”
“Chuyện bài trí.”
Trương Hiểu Ba ngây ra một lúc, mới phát hiện đối phương dập máy rồi, lúc này mới vội vội vàng vàng vào thang máy, đi đến trước cửa phòng làm việc của Âu Dương Tấn.
Còn chưa kịp gõ cửa, liền nghe thấy từ trong phòng vang lên một tiếng hét lớn: “Điều thứ nhất! Anh đây nói vĩnh viễn là đúng! Điều thứ hai, nếu cậu không tin, xem lại điều thứ nhất!”
Giọng nói này… rõ ràng là…
“Thẹn quá hóa giận…” Một giọng nói láu cá khác.
“Ai thẹn quá hóa giận! Quách Phí Thập tôi nói cho cậu biết, không cần chọc giận tôi a!”
“Ai ya, trông xa Thái Sơn hăng hắc, phía trên thì bé phía dưới thì to, nhìn gần Hiểu Nghĩa tron tròn, phía dưới thì to phía trên thì bé…”
“Quách Phí Thập! Anh đây điên lên đến cả thỏ cũng cắn đây!”
Trương Hiểu Ba cảm thấy đầu mình đầy hắc tuyền. Người đang thở hổn hển trong phòng, khẳng định là anh trai Trương Hiểu Nghĩa của cậu. Mà người đấu võ mồm với anh, có lẽ là oan gia Quách Phí Thập của anh. Nhưng hai người này sao lại ở trong phòng Âu Dương Tấn?
Sau khi anh trai bị bệnh thì không có ở bệnh viện, vì thực sự là cáng không nổi viện phí đắt đỏ. Tuy mỗi ngày đều đi truyền dịch, kiểm tra, nhưng vẫn phải bôn ba kiếm tiền, vô cùng cực nhọc.
Chẳng lẽ Âu Dương Tấn tìm bọn họ tới?
Trương Hiểu Ba đẩy cửa bước vào, quả nhiên, thấy anh mình đang nhìn tên đàn ông to cao ở đối diện anh, mà Âu Dương Tấn ngồi sau bàn làm việc, một chút biểu tình cũng không có.
“Đây là chuyện gì a… Sao anh lại ở đây…” Trương Hiểu Ba kéo tay áo anh trai mình, ý bảo anh không cần hung hăng trừng Quách Phí Thập ở đối diện nữa.
Nhưng, Trương Hiểu Nghĩa căn bản không nói, cũng không di chuyển, mắt càng không chớp.
“Anh Phí Thập, anh cũng đừng trừng nữa…”
Trương Hiểu Ba đành đi khuyên người ở đối diện, nhưng phản ứng của người này giống y chang anh cậu. Mắt hai người trừng to như chuông đồng, không chớp lấy một cái trừng đối phương…
Qua hơn một phút, mắt Trương Hiểu Nghĩa bắt đầu chảy nước mắt, Quách Phí Thập cũng bắt đầu chảy nước mắt. Hai tên đầu gỗ cứ chảy nước mắt nhìn nhau như vậy, vẫn so xem mắt ai trừng to hơn.
Cuối cùng, Trương Hiểu Nghĩa nhận thua, chớp mắt một cái. Quách Phí Thập ở đối diện anh lộ ra nụ cười đắc ý: “A ha! Tôi lại thắng rồi!”
“Hừ! Đó là anh đây nhường cậu!” Trương Hiểu Nghĩa không phục bác lại. Sau đó hai người bắt đầu tìm khăn giấy ở khắp phòng, ngồi trên sofa, nhịp nhàng lau nước mắt…