您现在的位置是:Ngoại Hạng Anh >>正文

Truyện Con Bướm Và Vại Mật_lens đấu với reims

Ngoại Hạng Anh72822人已围观

简介Phía bắc núi Đông Ngũ đã từng là một bãi tha ma.Có người nói, bên dưới lưng chừng núi đều là oán khí ...

Phía bắc núi Đông Ngũ đã từng là một bãi tha ma.

Có người nói,ệnConBướmVàVạiMậlens đấu với reims bên dưới lưng chừng núi đều là oán khí, không thể hình thành nên non sông nước biếc.

Nhưng khi Lục Niên lên núi mới thấy được cảnh non nước hữu tình, cây cối tươi tốt, xanh xanh vàng vàng, tầng tầng lớp lớp.

Những người trồng cây trên ngọn đồi cằn cỗi đó đều là tù nhân của nhà tù Đông Ngũ.

Lục Niên và Trần Triển Tinh gặp nhau giữa núi rừng.

Đã có người hò hét rằng, bên kia núi có đàn ông. Trên núi thì có thể xuất hiện loại đàn ông nào chứ? Chẳng phải chỉ là đám người ở khu vực nhà tù thôi sao.

Thật trùng hợp, Lục Niên và Trần Triển Tinh lại có lịch lao động cùng ngày.

Trí nhớ kỳ diệu ở chỗ là, Lục Niên cảm thấy rằng bản thân đã sớm quên mất Trần Triển Tinh trông như thế nào ngay khi sự việc xảy ra. Sau này, vào một thời điểm nào đó, anh lại xuất hiện ở một góc hồi ức của cô.

Những thứ liên quan đến anh, và những thứ không liên quan đến anh. Từ đầu chí cuối, Lục Niên chỉ là một người ngoài cuộc.

Nhưng, bạn bè khốn nạn thì vẫn là đồ khốn.

Lục Niên đến núi Đông Ngũ lao động, chịu trách nhiệm trồng trọt dưới chân núi và trên đỉnh núi. Đường lên núi càng ngày càng cao, cá nhân cô rất thích kiểu leo núi này.

Các tù nhân được chia thành các khu vực riêng biệt, một khu từ đông sang tây, một khu từ tây sang đông, có thể gặp nhau nhiều lần trong cùng một thời điểm. Nam nữ nhìn thấy nhau, nhưng ở giữa vẫn có hàng rào lưới sắt dày cộm, gai góc trơ trụi.

Đám đàn ông đang chán nản, lúc này không khỏi gầm lên vài câu.

Trần Triển Tinh cầm xẻng đứng dưới gốc cây xúc đất. Anh lơ đễnh nhìn về phía hàng rào sắt, tìm kiếm bóng dáng của Lục Niên.

Anh nhớ rất rõ, C307 là số của cô.

Không cần anh tìm, đã có vài gã đàn ông bàn tán xôn xao.

Người đàn ông A: "C307 trông xinh quá."

Người đàn ông B: "C295 cũng không tệ."

Người đàn ông A: "C307 vẫn xinh hơn. Cô ấy có thường xuyên nhìn trộm tôi không? Nói không chừng --"

Trần Triển Tinh liếc mắt sang, đồng thời cắm phập cây xẻng xuống đất.

Người đàn ông lập tức nuốt nửa câu sau xuống.

Lúc này, Lục Niên cũng hướng mắt về phía bên dưới gốc cây, cô bước ra khỏi bụi cỏ, tiến lại gần hàng rào sắt.

Đám đàn ông vừa kiêng dè, lại vừa thèm thuồng, đuổi theo cô đến bên hàng rào.

Trần Triển Tinh là một trong số đó, nhưng anh lại rất ung dung.

Lục Niên ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Trần Triển Tinh mỉm cười. Cô đến bên cạnh hàng rào sắt bón phân, quả nhiên là có mục đích. Anh lạnh mặt, xua đuổi những gã đàn ông khác đi.

Bên hàng rào sắt chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trần Triển Tinh bước đến và nói: "Cô Lục." Ngoại trừ bộ đồng phục tù nhân sa sút, từ giọng nói hòa nhã và dáng người thanh cao của anh, vẫn cho thấy anh là một thiếu gia có địa vị cao quý của nhà họ Trần.

Lục Niên đang ngồi xổm trên bờ đất, ngước nhìn lên anh: "Anh không sợ tôi giết anh à?"

"Đây không phải là lời nói mà một người trong trại cải tạo lao động nên nói." Trần Triển Tinh che cô khỏi ánh nắng chiều.

Nhưng Lục Niên lại không thích bị che phủ bởi cái bóng của anh, cô đứng dậy.

Nhìn kỹ lại, anh thấy trán và má cô đều bị khô khốc và bong tróc cả lên.

Tags:

相关文章



友情链接