当前位置:首页 >La liga >Truyện Công Lược Tra Nam_kèo nhà

Truyện Công Lược Tra Nam_kèo nhà

2025-01-10 10:45:38 [Nhận Định Bóng Đá] 来源:Fabet
Giang Thừa Diệc bất quá cũng chỉ liếc mắt nhìn qua Tần Dịch một cái,ệnCôngLượkèo nhà thu hồi ánh mắt, chuyển hướng về phía Dung Tự.

""Chuyện của quá khứ, chúng ta quên nó đi không được sao?Dung Tự...... Tim của em trai em vẫn luôn không tốt, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn kéo dài việc điều trị, hiện tại chỉ dựa vào thuốc cũng chỉ là miễn cưỡng, biện pháp tốt nhất là thay tim, anh ở nước ngoài mấy ngày nay cũng không phải là ăn không ngồi rồi, hiện tại liền có một quả tim khỏe mạnh đang chờ Dung Chính, chỉ cần em gật đầu, chúng ta sẽ quên đi hết chuyện trong quá khứ, về sau..... Về sau cũng đừng trở lại đây, anh tìm bác sĩ kia là nổi tiếng thế giới, giải phẫu xác xuất thành công là rất cao. Chờ em trai em hết bệnh rồi, ba người chúng ta đến một nơi khác sinh sống được không? Hơn nữa Dung Chính bây giờ vẫn luôn kêu anh là anh Thừa Diệc, vân luiin thích anh, chúng ta có thể lại giống như trước kia được không..."

Giang Thừa Diệc dụ hoặc mà nói, hai mắt vẫn luôn nghiêm túc cùng khẩn trương nhìn về phía Dung Tự, chỉ cần cô gật đầu, chỉ cần cô nguyện ý, hắn sẽ xem những chuyện xảy ra lúc trước không có phát sinh qua, nửa đời sau toàn tâm toàn ý mà đối xử với Dung Tự như châu như bảo, nói được thì làm được.

Bàn tay của Dung Tự vẫn luôn bị bàn tay to lớn của Giang Thừa Diệc nắm chặt, không có rút ra, đối phương ngược lại nắm đến càng thêm khẩn.

Thấy thế, Dung Tự khẽ thở dài, nhưng cũng không có rút lại bàn tay chính mình, cúi đầu liếc mắt nhìn Giang Thừa Diệc một cái ""Anh cảm thấy chúng ta có thể còn trở lại như trước đây được sao?""

""Đương nhiên!""

Giang Thừa Diệc vội vàng ngắt lời nói, ""Trước kia, em thích anh như vậy, hiện tại anh cũng thích em như vậy, chỉ cần hai chúng ta cùng nỗ lực, tuyệt đối có thể trở lại như xưa, Dung Tự tin tưởng anh sao?""

""Tin tưởng, tin tưởng, tôi tin anh bao nhiêu rồi cơ chứ? Giang Thừa Diệc, hiện tại tôi mệt mỏi rồi, anh biết không? Tôi cố gắng không nổi, tôi cũng không muốn cùng anh cố gắng nữa, cứ vậy đi...""

""Không cần, Dung Tự, anh không cần như vậy, em không cần tuyệt tình như vậy được không! Anh cầu xin em, lúc trước là anh không đúng, là anh sai, anh sẽ sửa mà, chỉ cần em gật đầu, chúng ta về sau sẽ còn con đường rất dài có thể đi...""

""Thừa Diệc em không...""

Dung Tự nhíu mày.

""Được, anh đã biết, khẳng định là hôm nay rất mệt đúng không, nhất định là mệt mỏi, anh quấy rầy em lâu như vậy, em sẽ không có bình tĩnh mà tự hỏi, không thể đưa ra quyết định chính xác, anh là biết!""

Dung Tự còn chưa nói xong, Giang Thừa Diệc bỗng nhiên lớn tiếng đánh gãy, sau đó nhanh chóng đứng lên, hốc mắt còn có chút đỏ ""Em, em trước nghỉ ngơi thật tốt, anh không quấy rầy em nữa, em dưỡng thương cho tốt, anh ngày mai, ngày mai anh lại đến thăm em!""

Nói xong cũng không có quay đầu lại mà bỏ chạy ra ngoài.

""Thừa Diệc!""

Dung Tự càng gọi hắn, hắn bỏ chạy càng nhanh.

Thấy thế, Dung tựu chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía vết nứt ở góc tường suy nghĩ đến xuất thần, qua một hồi lâu mới cúi xuống đất nhặt chai nước bị lăn đến bên chân lên, quay đầu nhìn về phía Tần Dịch còn đúng ngây ngốc ở đó, dở khóc dở cười nói, ""Anh còn đứng ở nơi đó làm gì? Đẩy tôi về đi, sắp đến trưa rồi, nắng sắp cháy da đầu rồi""

""Hả? Được!""

Tần Dịch lập tức liền đi tới, đẩy xe lăn của Dung Tự hướng về phía phòng bệnh đi đến.

Trêи đường, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn thoáng qua đỉnh đầu của Dung Tự.

Cô ấy thế nhưng...

Nhưng chính là liếc mắt một cái như vậy, vẫn là bị Dung Tự cảm nhận được, cũng không có quay đầu nhìn hắn, chỉ là khẽ cười ""Như thế nào? Có phải hay không thấy mình đã hiểu lầm tôi? Hả? Bất giác nhận ra sự tình lúc trước anh điều tra cũng không phải toàn bộ, còn có ẩn tình phía sau, rồi sau đó chỉ bởi vì đống tài liệu đó hại tôi bị phá hủy hôn lễ, bôi đen thanh danh tôi, bắt đầu cảm thấy có lỗi, thậm chí thấy hối hận. Tôi nói có phải rất đúng không?"

Nói xong, Dung Tự ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, nhàn nhạt cười.

Thấy Dung Tự tươi cười như vậy, Tần Dịch thế nhưng cảm thấy trong lòng đau xót, không phải vì người khác, mà vì người này, nếu chân tướng là như Giang Thừa Diệc nói, như vậy cô gái này có bao nhiêu ủy khuất, rốt cuộc đã chảy bao nhiêu nước mắt.

Cô ấy yêu Giang Thừa Diệc nhưng hắn lại muốn cô ấy đi câu dẫn một người đàn ông khác, yêu một người đàn ông khác, muốn cùng hắn sống thật tốt, lại bị đối phương trực tiếp ở hôn lễ bỏ rơi, cùng bỏ đi với người con gái khác, hiện tại thậm chí đến nông nổi sắp kết hôn với người khác. Mà chính mình cũng là cái tên khốn nạn, cái gì cũng không biết mà đứng về phía Dĩ Nhu, còn nói cô ấy ghê tởm, thậm chí còn uy hϊế͙p͙ đe dọa.

Lúc này hắn có chút hiểu rõ bọn họ lần đó ở trêи xe cô gái này vuốt hình của em trai mình là có ý tứ gì, chỉ sợ chính cô ấy cũng vẫn luôn bị thống khổ dày vò......

""Thực xin lỗi...""

Nghĩ như vậy, Tần Dịch vẫn là nên xin lỗi nàng.

Nghe vậy, Dung Tự lại cười một tiếng ""Kỳ thật, cũng không có gì, khả năng tôi cùng bọn họ không có duyên phận, mới có thể xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy, loại chuyện này, kỳ thật tôi cũng không hoàn toàn vô tội, xem như là báo ứng đi! Được rồi, đưa tôi về đi, buồn ngủ rồi! Nên ngủ trưa!""

"Được..."

Tần Dịch gật đầu, muốn nói cái gì nhưng đều bị Dung Tự bức trở về.

Chờ dung Tự nằm trêи giường bệnh, dần dần chìm vào giấc ngủ, hắn mới lặng lẽ đứng dậy, cầm di động, đi ra ngoài.

Mà trong phòng bệnh, trong nháy mắt khi Tần Dịch vừa mới bước ra ngoài, Dung Tự bỗng nhiên mở một con mắt, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt.

Nàng cũng nên đi...

Một đầu khác Tần Dịch gọi điện cho Lâm Dĩ Nhu nhưng bắt máy lại là thanh âm hoàn toàn xa lạ của người đàn ông khác, hoảng sợ qua đi hắn liền hiểu rõ, Lâm Dĩ Nhu sợ là đổi số điện thoại, làm hắn trực tiếp dựa vào vách tường lạnh lẽo, tự trách cùng áy náy tra tấn hắn đến có chút không thở nổi, tay ý thức mà sờ soạng điếu thuốc, nhìn thấy biển báo cấm hút thuốc làm hắn dừng lại.

Than một tiếng, hắn liền hướng về phía bên ngoài chạy đi.

Chờ Dung Tự ngủ trưa dậy, mơ mơ màng màng, liền thấy một túi dâu tây đã rửa sach sẽ đặt trêи đầu giường.

""A!""

Dung Tự hoan hô một tiếng, vội vàng nếm thử một miếng, không cần quá ngọt a!"

""Như thế nào đột nhiên lại mua dâu tây?""

"Buổi sáng không phải cô nói muốn ăn sao...""

Tần Dịch cười nói.



""Tôi muốn ăn đồ ăn nhiều lắm""

""Về sau đều mua cho cô""

Nghe vậy Dung Tự không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt vẫn như cũ, bất quá có chút đỏ,nhíu nhíu mày, con gái, đặc biệt là người con gái như cô cực kỳ mẫn cảm với người đàn ông có tâm tư với mình, từ nhỏ đến lớn trêи cơ bản chỉ cần người đàn ông đó có ý tứ với cô, cô đều có thể nhận ra, cái này gọi là giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Cho nên tình huống của Tần Dịch như hiện tại thật là không khéo!

Nàng liền mở ra nhắc nhở độ hảo cảm, phát hiện hảo cảm của đối phương với mình đã là 80, xem như là tình cảm khác phái đối với nhau đi.

Bởi vì cảm thấy hắn trách nhầm cô, liền tăng hảo vảm nhiều như vậy, Dung Tự cảm giác người đàn ông này là người tốt, cũng đặc biệt tốt công lược a!

Bất quá cô cũng không có tâm tư công lược, càng không có ý lưu lại đây, tự nhiên không nghĩ làm đối phương hảo cảm tiếp tục tăng lên.

Đóng độ hảo cảm lại, tiếp tục ăn dâu tây, Dung Tự cau mày nghĩ như vậy, ngay sau đó liền nhìn về phía Tần Dịch, ""Bác sĩ nói khi nào thì tôi được xuất viện không?""

(责任编辑:Nhận Định Bóng Đá)

    推荐文章
    热点阅读