"Chương trình gì a?ệnXuyênThànhTraAVườnTrườ
kèo bóng đá trực tuyến hôm nay sao đài truyền hình đến trường học mà không có lý do?" Giang Thiển nghi hoặc hỏi một chút.
Mạc Du Tâm gật đầu mở miệng nói: "tui cũng nói không thể vô duyên vô cớ mà đến được, phóng viên là tui gọi đến á."
Giang Thiển nghe xong đang uống nước xém phun ra ngoài, âm thanh cất cao vài lần: "cái gì? bà gọi đến? không phải chứ, bà tìm phóng viên đến làm gì?"
Mạc Du Tâm mỉm cười thân thiện, "đương nhiên là tuyên dương lãnh đạo trường giúp đỡ sinh viên, tình đoàn kết giữa các sinh viên đầy yêu thương rồi, dù sao tui cũng là người chính trực hiền hòa, cũng không có làm chuyện gì khác người đâu."
Giang Thiển nhìn Mạc Du Tâm cười hiền hòa, liền nổi da gà bĩu môi nói, "bà mà hiền hòa? bà và hai chữ này có liên quan với nhau sao? để tui mở xem một chút."
Dù sao ăn dưa cũng là bản năng của con người, hai người còn lại trong phòng ký túc cũng mở chương trình Tây Ninh Tư Vấn lên xem.
Mạc Du Tâm hứng thú ngồi ghế xem chương trình, qua hai video phóng sự địa phương xong, rốt cuộc cũng đến phóng sự chính về đại học Tây Ninh thị.
Cùng lúc đó, Tô Ngữ Băng ở trong phòng ký túc, trong nhóm lớp không biết ai gửi link chương trình Tây Ninh Tư Vấn vào trong, Phó Chi Đào vừa bật lên liền nhìn thấy Mạc Du Tâm.
Phó Chi Đào sửng sốt một chút, rồi mới nói cho những người còn lại trong phòng ký túc, "eh, mọi người vào trong nhóm mở link xem đi, Mạc Du Tâm lên ti vi kìa."
"Gì? Mạc Du Tâm cô ta lại làm gì?" Diêu Thiến tò mò liền mở link lên, cũng khó trách nàng hiếu kỳ, dù sao gần đây Mạc Du Tâm hoạt động khá nhiều.
Ban đầu Tô Ngữ Băng cũng không định xem, bảo bảo lúc này mới tỉnh dậy, Tô Ngữ Băng còn đang ôm bảo bảo chơi đùa, nhưng trong lòng lại nghĩ đến lời Diêu Thiến vừa nói, nhịn không được ôm bảo bảo vào ngực, đưa tay với di động, mở link lên, trước tiên nàng tắt âm di động, sau đó dùng tai nghe tai nghe Bluetooth, ngẩng đầu thì thấy các bạn cùng phòng đang xem video không ai chú ý đến nàng, Tô Ngữ Băng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không phải nàng muốn xem Mạc Du Tâm, chủ yếu chỉ vì tò mò.
Mạc Du Tâm trước tiên đem chuyện diễn đàn nặc danh lần trước thuạt lại, sau đó là cảm động khen lãnh đạo nhà trường, sau đó Mạc Du Tâm dẫn phóng viên vào sân trường đại học Tây Ninh thị, phóng viên phỏng vấn vài sinh viên, các sinh viên đều bày tò rất bức xúc với những kẻ nặc danh trên diễn đàn phỉ báng người khác.
Hình ảnh vừa chuyển, Mạc Du Tâm và phóng viên liền xuất hiện ở phòng làm việc của Hướng Tư Viễn, Mạc Du Tâm vừa vào là khen ngợi nhà trường, rồi lãnh đạo xem trọng, rồi khen đến những nhà giáo giúp cô thực hiện quyền của mình, nếu không phải hôm đó các nàng đều ở trong phòng làm việc của viện trưởng, thì nhìn bộ mặt cảm động nảy của Mạc Du Tâm, các nàng xém chút cũng tin là thật.
Nhưng bầu không khí hôm đó rõ ràng là đối chọi gay gắt, viện trưởng rõ ràng ép các nàng phải thỏa hiệp, không làm lớn chuyện, lần này Mạc Du Tâm trực tiếp đưa phóng viên đến, còn tặng cho nhà trường cái mũ lớn, cứ vậy nhà trường cũng không thể ngăn cản Mạc Du Tâm khỏi tố kẻ vô pháp vô thiên trên diễn đàn này, thậm chí còn được nhiều bên hỗ trợ nhiệt tình, đồng thời còn làm theo quy định tiến hành xử lý những sinh viên kia.
Tô Ngữ Băng cười cười, thật không nhìn ra Mạc Du Tâm lại có tâm kế đến như vậy, trực tiếp đem nhà trường và cảnh sát phô diễn, còn khiến các phóng viên đem nó trở thành đề tài nóng trên các báo chính, cái này đúng là thắng tuyệt đối rồi a.
Bảo bảo ngủ cả buổi chiều, vừa uống sữa xong, lúc này đang rất hoạt bát, hai mắt tròn to nhìn chằm chằm người trong màn hình di động, nhìn đến vui vẻ còn dùng bàn tay nhỏ chỉ chỉ Mạc Du Tâm trong màn hình, nhìn Tô Ngữ Băng vội vã nói: "nha nha nha ~ nha nha ~"
Tô Ngữ Băng mỉm cười nhìn bảo bảo, ánh mắt nhìn Mạc Du Tâm trong hình, sắc mặt lạnh xuống, lại nói đến, bảo bảo cũng bốn tháng rồi, nhưng Mạc Du Tâm còn chưa thấy qua bảo bảo, Tô Ngữ Băng đau lòng đem bảo bảo ôm vào ngực dỗ dành, bảo bảo còn muốn xem màn hình a, cái tay nhỏ lại chỉ chỉ Mạc Du Tâm trong màn hình.
Tô Ngữ Băng đem bảo bảo ôm trong ngực lắc lư, một bên dỗ dành bảo bảo, rồi thì thầm với bảo bảo nói: "Tiểu Nguyệt Lượng choi với mẹ nha, đừng nhìn tên xấu xa kia được không? đại xấu xa đó rất xấu, chúng ta mặc kệ cô ta đi."
Bảo bảo bị chọc cười: "ha ha ha", cái miệng nhỏ vui đến trương to.
Tô Ngữ Băng cũng bị dáng vẻ của bảo bảo chọc cười, nhìn Mạc Du Tâm trong màn hình, Tô Ngữ Băng ôm bảo bảo đến trước màn hình nói: "Tiểu Nguyệt Lượng thấy không? nữ nhân trong màn ảnh này là một tên đại xấu xa, Tiểu Nguyệt Lượng giúp mẹ đánh cô ta được không?"
Bảo bảo không biết Tô Ngữ Băng nói gì, vẫn vui vẻ nhìn mẹ.
Tô Ngữ cầm tay nhỏ của bảo bảo bóp bóp, sau đó cầm tay nhỏ vỗ vỗ lên hình Mạc Du Tâm trên màn hình, vừa để bảo bảo vỗ Mạc Du Tâm vừa cười nói: "đánh tên xấu xa, Tiểu Nguyệt Lượng giúp mẹ đánh tên xấu xa."
Bảo bảo bị chọc cho vui vẻ cười ha ha ha, bàn tay nhỏ thỉnh thoảng vỗ màn hình một cái, kèm theo ngôn ngữ hài đồng: "nha, nha nha, nha nha nha!"
Tô Ngữ Băng cười nói: "đúng vậy, đánh vào, đánh vào kẻ xấu, đánh kẻ xấu xa."
(责任编辑:Thể thao)