Phu quân lên kinh dự thi,ệnTrăngSángSángNgờket qua vdqg nhat ta luôn kề bên, chăm lo cho hắn từ bữa ăn đến giấc ngủ.
Ngày bảng vàng treo tên, hắn trở thành thám hoa nổi danh khắp kinh thành.
Vừa khéo, khi mới vào kinh, ta từng cứu giúp Triệu Phỉ Nhi, nay nàng hẹn ta đến trà lâu để gặp gỡ.
Lâu ngày không gặp, ta mừng rỡ mà nhận lời.
Thế nhưng câu đầu tiên nàng nói lại là: "Diệp tỷ tỷ, tỷ hãy hòa ly với Tùng Lang đi."
Ta đang vui mừng, trong chốc lát như bị dội một gáo nước lạnh.
Nàng là con gái độc nhất của thừa tướng, xuất thân thế gia quyền quý, vạn phần sủng ái, những gì nàng muốn, không gì không thể đạt được.
Ta hỏi: "Có phải phu quân nhờ muội đến nói với ta không?"
Nàng đặt tờ hòa ly thư trước mặt ta, mặt mày đương nhiên:
"Với thân phận hiện tại của Tùng Lang, tỷ xuất thân hèn mọn, chỉ làm gánh nặng cho chàng.
Tùng Lang thương xót tỷ, không nỡ nói ra, vậy nên ta đến làm người xấu.
Huống chi chúng ta tâm đầu ý hợp, tỷ tỷ, hãy buông tay đi.”
"Ký vào hòa ly thư, rời khỏi kinh thành, ta và Tùng Lang sẽ không để tỷ thiệt thòi, đó cũng là vì muốn tốt cho tỷ."
Ta nhìn gương mặt trẻ trung, kiều diễm của Triệu Phỉ Nhi, rồi cúi đầu nhìn vết chai trên tay mình.
Lắc đầu: "Khi cưới ta, phu quân đã thề độc, sau này dù nghèo khổ hay giàu sang, cũng không bỏ rơi người vợ tào khang, nếu trái lời thề, suốt đời lận đận không thành công."
Triệu Phỉ Nhi như nghe được một câu chuyện cười:
"Tỷ tỷ nói gì vậy, gia sản phủ thừa tướng to lớn, chỉ cần ta xòe tay vãi chút bạc, tỷ đã có thể áo cơm no đủ cả đời, ta yêu Tùng Lang như vậy, sao có thể để chàng lận đận suốt đời?"
Nàng nói có lý, nhưng: "Ta tin phu quân, không liên quan gì đến tiền bạc.