游客发表

Truyện Phiêu Miểu 8_ty so truc tuyên

发帖时间:2025-01-10 11:00:50

Phiêu Miểu 8 – Quyển Già LamTác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 1: Lục Độ Mẫu

Chương 1: Thập Tự

Tây Thiên,ệnPhiêuMiểty so truc tuyên Cực Lạc.

Ngàn hoa rơi xuống, Phạn âm vang vọng.

Đa La Bồ Tát ngồi kiết già, trang nghiêm trên tòa sen nguyệt luân.

Đa La Bồ Tát hiện thân pháp tướng của một thiếu nữ xinh đẹp, đó là dáng vẻ của nàng khi còn là công chúa Bát Nhã Nguyệt của nước Thải Quang, đầu đội mũa Ngũ Phật Bảo, mình mang thất bảo, toàn thân xanh biếc, khuôn mặt lộ ra vẻ từ bi.

Tay trái của Đa La Bồ Tát đưa ra phía trước, đặt trên đầu gối phải, làm dấu thí nguyện ấn. Tay phải đặt trước ngực, cầm đóa hoa Ô Ba La.

Đa La Bồ Tát đang nhập vào cảnh giới thiền định, đây là một thực hành tâm thức mà các vị Phật Bồ Tát đều phải thực hiện định kỳ. Biểu cảm của ngài thật từ bi và an hòa.

Trong cảnh giới thiền định, có tam giới lục đạo, vạn pháp môn. Các Bồ Tát mở ra huệ nhãn của tâm, giao tiếp với các pháp thân và ý thức khác của mình trong ba nghìn thế giới, từ đó càng hiểu sâu rộng hơn về thế giới này và kết nối tinh thần với chúng sinh, nhằm dùng Phật pháp phổ độ họ và đồng thời tu luyện nội tâm của chính mình, củng cố thêm tín niệm.

Đa La Bồ Tát trong thiền định, liên kết tinh thần với chính mình trong ba nghìn thế giới, nàng thấy chúng sinh đang chìm đắm trong ngũ dục, luân hồi lục đạo, chịu đựng vô vàn khổ nạn trong biển sinh tử không bờ bến. Một số thậm chí trong cảnh khổ sở giãy giụa đã biến thành ma.

Đa La Bồ Tát cảm thấy thương xót chúng sinh, và những giọt lệ từ bi rơi xuống trên gương mặt trang nghiêm.

Chúng sinh đang bị hành hạ bởi biển khổ của thất tình lục dục, chịu đựng mọi khổ đau vô lượng, đời đời kiếp kiếp, trầm luân trong khổ ải.

Chúng sinh đau khổ khẩn cầu, cầu cứu thần Phật.

Đa La Bồ Tát thương cảm chúng sinh, bèn phóng Phật quang để cứu độ họ.

Tuy nhiên, ngài đã dùng hết sức lực, cạn kiệt tâm lực, tỏa ra Phật quang nhưng vẫn không thể cứu rỗi toàn bộ chúng sinh khỏi biển khổ.

Ngài không ngừng cứu độ chúng sinh, giống như một ngôi sao rực rỡ, dấn thân vào vũ trụ đen tối.

Ngôi sao ấy muốn dùng ánh sáng của mình để chiếu rọi bóng tối vô tận của vũ trụ.

Ngôi sao hết lần này đến lần khác dấn thân vào bóng tối, dốc hết sức mình, tỏa sáng để soi đường cho những linh hồn lạc lối và bế tắc.

Nhưng do không ngừng lao vào bóng tối, mỗi khi tỏa ra ánh sáng, một phần bóng tối luôn bám lấy ngôi sao như bóng với hình.

Ánh sáng của ngôi sao dần bị bóng tối xâm chiếm, trở nên yếu ớt. Từ một ngôi sao sáng rực rỡ, nó trở thành một đốm lửa nhỏ bé mờ nhạt.

Mỗi khi ngôi sao dấn thân vào bóng tối, ma quỷ lại thì thầm bên tai ngài:

"Ngươi thấy không, ngươi ngày càng yếu đi."

"Ngươi đã cứu rỗi chúng sinh, nhưng ai sẽ cứu rỗi ngươi đây?"

"Ai sẽ cứu rỗi ngươi?"

"Ai... sẽ cứu ngươi..."

Qua từng lần thiền định, Đa La Bồ Tát dần mất đi ánh sáng của Phật tính, ngài bắt đầu không nhìn rõ chính mình.

Ba nghìn thế giới, pháp tướng vạn chúng sinh, khi nàng kết nối tinh thần với bản thân, ngài không còn nhìn rõ hình dạng của chính mình nữa.

Ngài không còn dung mạo, không còn thân thể, chỉ còn là một bóng xám mờ nhạt.

Năng lượng của ngài đã cạn kiệt, Phật quang đã tản mác, lòng ngài trống rỗng.

Ngài hiểu rằng ngày đại kiếp của mình đã đến.

Nếu không vượt qua được kiếp nạn, ngài sẽ diệt vong, từ đó tan biến.

Nếu vượt qua được kiếp nạn, ngài sẽ thành Phật, hóa thành vĩnh hằng.

Làm sao để vượt qua kiếp nạn đây? Là tiếp tục độ hóa thêm nhiều người nữa, cứu rỗi thêm nhiều chúng sinh nữa sao?

Nhưng Phật quang của ngài đã quá yếu, không thể soi sáng chúng sinh nữa, làm sao có thể độ hóa, cứu rỗi họ đây?

Trong cơn bối rối, từ ánh sáng xa xôi và vĩnh cửu, giọng nói của Phật Tổ vang lên:

"Ngươi mệt rồi, nhắm mắt lại và tạm thời nghỉ ngơi đi."

"Dùng pháp thân của ngươi đi đến nhân gian, tìm lại ánh sáng của mình trong tám nạn."

Đa La Bồ Tát nhắm mắt lại, nhưng ngài vẫn từ bi, nước mắt thương xót chúng sinh chưa kịp khô, đọng lại nơi khóe mắt.

Khi Đa La Bồ Tát nhắm mắt, ở nhân gian xuất hiện một thiếu nữ mặc y phục màu xanh.

Thiếu nữ áo xanh đi lại giữa cõi đời, chu du khắp nơi. Nàng bôn ba qua nhiều quốc gia, hòa mình vào dòng người, tìm lại ánh sáng đã mất của mình giữa những khát vọng của lòng người và khổ nạn của chúng sinh.

Dưới ánh trăng, một cô nương áo xanh đang ngủ giữa những nhánh cây Bồ đề.

Cô nương áo xanh có dáng người mảnh mai, dung mạo thanh tú, đôi mắt sáng ngời và tràn đầy lòng từ bi. Mái tóc đen dài buộc gọn một phần, phần còn lại xõa xuống, toàn thân nàng phát ra một ánh sáng trong suốt dịu dàng.

Dưới ánh trăng, cô nương áo xanh thức giấc.

Nàng nhìn lên bầu trời đêm rộng lớn qua những tán lá Bồ đề, ánh mắt ngây ngẩn.

Trăng sao cùng tỏa sáng, ánh trăng trong trẻo rạng ngời.

Đêm nay, gió mát, trăng thanh.

Cô nương áo xanh đưa tay lên, che nửa mắt, qua bàn tay ngọc ngà, nàng nhìn ánh trăng, che đi sự mơ hồ trong ánh mắt mình.

Nàng lại mơ thấy giấc mơ đó.

Trước khi đại kiếp xảy ra, Phật Tổ đã bảo nàng, kẻ đã mệt mỏi và mất đi Phật quang, dùng pháp thân giáng thế nhân gian tìm lại ánh sáng đã mất trong lòng người.

Nàng đã đi qua nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, trải qua tám nạn trong ngọn lửa dục vọng, nhưng vẫn chưa tìm thấy ánh sáng đã mất.

Trong lòng nàng vô cùng hoang mang, không biết phải đi đâu tiếp theo.

Lúc đó không xa trên con đường trạm dịch, có hai vị hòa thượng đang gấp gáp đi dưới ánh trăng.

Một vị hòa thượng nói: "A Di Đà Phật! Trong thành Lạc Dương có hàng trăm chùa già lam, tháp Phật tráng lệ, chúng ta có thể đến để trao đổi Phật lý."

Vị hòa thượng kia đáp: "Nữ Đế lên ngôi, trọng Phật tôn tăng, dân chúng cũng phần nhiều tín Phật, chúng ta có thể đến để độ hóa họ."

Cô nương áo xanh lặng lẽ nhìn hai vị hòa thượng gấp gáp đi qua con đường trạm dịch.

Có vẻ nàng đã nảy ra một ý tưởng.

"Lạc Dương, già lam, Nữ Đế, tín đồ... Chi bằng ta đến Lạc Dương xem liệu có thể tìm lại ánh sáng đã mất của mình hay không."

Cô nương áo xanh lơ lửng bước xuống từ cây Bồ đề, nhẹ nhàng đứng dưới ánh trăng.

    热门排行

    友情链接