您现在的位置是:Thể thao >>正文
Truyện Sau Khi Xuân Phong Nhất Độ Với Nhiếp Chính Vương_kết quả bóng đá canada
Thể thao92人已围观
简介Vĩnh Thụy năm thứ ba, cuối năm trời giá rét. Trong kinh có một trận tuyết rơi nhỏ, quạ chìm trong sắ ...
Vĩnh Thụy năm thứ ba,ệnSauKhiXuânPhongNhấtĐộVớiNhiếpChínhVươkết quả bóng đá canada cuối năm trời giá rét.
Trong kinh có một trận tuyết rơi nhỏ, quạ chìm trong sắc mây, bàng bạc bay theo chiều gió như lông tơ.
Đang là ngày hội Nguyên Tiêu, những ánh đèn đủ màu đều đã được thắp trước các cửa hàng, tiếng hò reo hết đợt này đến đợt khác.
Gánh lang bán phù bánh trôi tới sớm, tìm một chỗ tốt tránh gió rét, đợi màn đêm buông xuống, các nhóm tiểu công tử tiểu tiểu thư ra ngắm đèn du ngoạn, tất là phải đi qua chỗ này của hắn.
Hắn dựng quán ra, cong eo thêm lửa vào một lò, xoa xoa tay, liền bốc ra hơi nóng hổi, bắt đầu giương giọng hô: “Bánh trôi nhân táo đây, kẹo hạnh nhân ——”
Tiếng hò hét phiêu trong cơn tuyết nhỏ vụn len lỏi vào sâu trong con đường ngõ hẻm, trời đã tối đen, gánh lang mơ hồ nhìn thấy nơi xa nổi lên một tầng sương, sương mù minh minh diệt diệt, nhìn sâu vào trong, vài cơn gió lạnh căm căm thổi qua.
Tận cùng ngõ nhỏ kia là một tòa thâm viên, theo người ta nói là ngự viên do tiên hoàng ban tặng, bên trong năm bước có một đình, mười bước có một các, trước đó khách cũng đến kín nhà.
Sau đó không biết vì sao, đại môn hàng năm đóng chặt, đèn sừng cừu trên cửa phủ đầy tro bụi, hiếm khi sáng lên, thỉnh thoảng cửa hông phía sau kêu kẽo kẹt vài tiếng, vài nha đầu gã sai vặt sắc mặt buồn nản ra vào.
Mà hôm nay, trước cửa đại viện kia thế nhưng thắp đèn sáng, phản chiếu bóng người xước xước, ngay sau đó, một chiếc xe ngựa dẫm lên ánh đèn, hốt hoảng xuyên qua sương tuyết.
Xe ngựa chậm rãi đi đến đầu phố, ánh đèn kia càng thêm rõ ràng, nguyên lai là một chiếc đèn cung đình hình bát giác treo phía dưới mái xe. Gánh lang chưa bao giờ thấy ngự viên này mở đại môn, liền tò mò nhìn theo, thấy trên ngọn đèn kia hình như có viết chữ gì đó.
Hắn biết chữ không nhiều lắm, nhưng hai chữ này lại nhận ra được, bởi vì mỗi ngày tết, sẽ luôn có hai chữ này trong câu đối trên giấy đỏ.
—— “Bình An”.
Xe ngựa ầm xóc nảy một cái, một bàn tay từ giữa cửa sổ nhẹ nhàng thò ra.
Màn xe dày nặng ấm áp bằng nỉ cừu bị vén lên, lộ ra một công tử trẻ tuổi trong mành, gió lạnh đột nhiên tiến vào trong xe, khiến hắn ho nhẹ vài tiếng, đèn cung đình nhoáng lên, ngọn đèn dầu chiếu sáng nửa bên cảnh trí trong xe.
Thoạt nhìn thì là xa giá của con cháu phú quý, gánh lang kia cũng không cảm thấy có gì hiếm lạ, trong lúc vô ý liếc mắt một cái, rồi lại ngây ngẩn cả người.
Công tử trẻ tuổi bên trong xe người mặc trường bào khuôn mặt dịu dàng, nhìn tuấn mỹ trầm tĩnh, mái tóc đen được buộc một nửa bằng ngọc quan sáng bóng, hắn xoa xoa đôi mắt chậm rãi ngước lên, hơi nhíu mi nhìn về phía ngoài mành, tầm mắt khinh khinh phiêu phiêu về phía gánh lang.
Gánh lang ngẩn ra.
Nói như thế nào nhỉ, hai mắt kia vừa nùng vừa mềm, lộ ra mấy phần ngây thơ mờ mịt, giống như khiến người ta vô cớ cho rằng hắn thích chính mình, người xem hận không thể biến tất cả bánh trôi phù du thành châu ngọc, ôm trong lòng bàn tay dâng lên cho đến hắn.
Đại khái là vừa mới bị sặc gió lạnh, chóp mũi khóe mắt Tạ Yến có chút đỏ, trong mắt cũng bốc lên màn sương nhàn nhạt.
Gánh lang đi khắp hang cùng ngõ hẻm gặp qua không ít con cháu thế gia, ai cũng rất kiêu căng, nhưng chưa từng thấy qua kiểu như trước mắt, như là khắc băng tuyết đúc, giống như bị gió thổi qua liền ngã, lại trắng tựa như ngọc, cũng không biết trắng như vậy là bởi vì không phơi nắng, hay là bởi vì ốm yếu.
Chắc là bởi vì ốm yếu đi?
Thuyết thư không phải đều nói, cái gì mà hồng nhan bạc mệnh, cái gì tình thâm bất thọ…… Linh tinh linh tinh.
Hắn đang miên man suy nghĩ, một thiếu niên choai choai vội vã chui vào xe ngựa, vén mành nỉ cừu, oán giận kêu kêu quát quát: “Công tử! Ngài phong hàn mới khỏi, nhưng không thể trúng gió như vậy……”
Tay áo khoác màu lam của thiếu niên có những mảnh vá không rõ ràng, lại không biết từ chỗ nào móc ra một cái choàng cổ hồ ly đỏ rực như lửa, đeo ở trên cổ Tạ Yến: “Chúng ta đây là đi dự ngự yến Nguyên Tiêu, là đại sự, sang năm chi tiêu trong phủ đều trông cậy vào đêm nay, ngài có thể tranh đấu đi!”
Tạ Yến thờ ơ, vào tai này ra tai kia, thật lâu sau mới mềm như bông gọi một tiếng: “A Ngôn……”
Thiếu niên nhìn nhìn sạp của hắn, lại bất đắc dĩ nhìn nhìn Tạ Yến, sau một lúc lâu thở dài: “Biết rồi!”
Vừa lách người đi xuống, thiếu niên áo khoác lam kia liền đi đến sạp hàng trước mặt, gánh lang ngoài xe nịnh nọt kêu hai tiếng “Gia”. A Ngôn trái chọn chọn phải nhặt nhặt, mới chỉ vào một gói đồ ăn bọc trong giấy phúc, hỏi: “Này bao nhiêu tiền?”
Gánh lang thập phần nhiệt tình: “Gia, cái này là bánh sơn tra cẩu kỷ, hai mươi văn.”
“…… Hai mươi! Ngươi sao không đi ăn cướp đi?” A Ngôn trừng mắt, hắn không tin có tà, “Vậy cái này?”
Gánh lang trên mặt không nhịn được cười: “Cái này mười lăm văn.”
A Ngôn lẩm bẩm một tiếng cái gì, gánh lang không nghe rõ, nhưng nghe ngữ khí mơ hồ tóm lại là không phải đồ gì tốt, hắn trên dưới đánh giá chủ tớ hai người một phen, rốt cuộc tỉnh táo lại, nghi hoặc nói: “Nhìn ăn mặc xa xỉ như vậy, không phải là đến hai mươi văn cũng không có chứ?”
Hắn xem như minh bạch, hai người này căn bản không phải cái đại quan quý nhân gì, không chừng là kỹ nữ ở nông thôn mới được đại quan nhà nào đó mua về, trách không được dung nhan diễm lệ, lại một bộ dáng chưa hiểu sự đời.
Gánh lang không kiên nhẫn, chọc chọc một gói giấy dầu khô quắt trong một góc: “Cái này rẻ, hôm kia bán dư lại, chỉ lấy ngươi năm văn tiền. Có muốn hay không.”
“…… Ngươi!” A Ngôn tức giận phồng má, sau một lúc lâu hừ một tiếng, lấy năm đồng tiền, chộp lấy túi giấy bao dầu cỡ lòng bàn tay kia, “Thật đúng là mắt chó xem thường người thấp.”
Quay lại trên xe, mới duỗi tay ra, ánh mắt Tạ Yến liền sáng lên, lòng tràn đầy vui mừng ngồi thẳng, chờ A Ngôn uy.
Tuy nói là bán thừa, nhưng hương vị thơm ngọt vẫn còn, vừa mở giấy bao ra, vị ngọt nồng đậm xộc thẳng vào trong mũi.
A Ngôn nhặt một cái lên, đưa tới bên miệng Tạ Yến, nhìn hắn cắn.
Hắn muốn nói cái gì đó, thấy bộ dáng Tạ Yến hoàn toàn không biết gì cả, rối rắm một lát rồi lại thu lại.
Xe ngựa lần thứ hai lắc lư, Tạ Yến ngậm một khối kẹo hạnh nhân, hai mắt đều nheo lại.
A Ngôn hỏi: “Ngọt không, công tử?”
Tạ Yến ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Ai.” A Ngôn lại thở dài, đem tất cả bọc kẹo cho Tạ Yến, lại nhét một bình nước nóng vào trong tay hắn, “Quên đi, công tử lúc này có thể biết cái gì chứ.” Có thể biết ăn cơm ngủ mặc quần áo đã không tồi.
Mới ăn chưa tới hai khối, một tiếng hét lớn cản đường bọn họ, Tạ Yến ngậm kẹo mở to mắt.
Đúng giờ Dậu.
Trước phủ Duệ Vương, treo đèn kết hoa, tiếng tiêu phượng, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng bọn hắn cũng không nhìn thấy, bởi vì cách đó hai con phố, đã bị người ngăn lại, người ngăn cản bọn họ rất không thân thiện.
Trong kinh có một trận tuyết rơi nhỏ, quạ chìm trong sắc mây, bàng bạc bay theo chiều gió như lông tơ.
Đang là ngày hội Nguyên Tiêu, những ánh đèn đủ màu đều đã được thắp trước các cửa hàng, tiếng hò reo hết đợt này đến đợt khác.
Gánh lang bán phù bánh trôi tới sớm, tìm một chỗ tốt tránh gió rét, đợi màn đêm buông xuống, các nhóm tiểu công tử tiểu tiểu thư ra ngắm đèn du ngoạn, tất là phải đi qua chỗ này của hắn.
Hắn dựng quán ra, cong eo thêm lửa vào một lò, xoa xoa tay, liền bốc ra hơi nóng hổi, bắt đầu giương giọng hô: “Bánh trôi nhân táo đây, kẹo hạnh nhân ——”
Tiếng hò hét phiêu trong cơn tuyết nhỏ vụn len lỏi vào sâu trong con đường ngõ hẻm, trời đã tối đen, gánh lang mơ hồ nhìn thấy nơi xa nổi lên một tầng sương, sương mù minh minh diệt diệt, nhìn sâu vào trong, vài cơn gió lạnh căm căm thổi qua.
Tận cùng ngõ nhỏ kia là một tòa thâm viên, theo người ta nói là ngự viên do tiên hoàng ban tặng, bên trong năm bước có một đình, mười bước có một các, trước đó khách cũng đến kín nhà.
Sau đó không biết vì sao, đại môn hàng năm đóng chặt, đèn sừng cừu trên cửa phủ đầy tro bụi, hiếm khi sáng lên, thỉnh thoảng cửa hông phía sau kêu kẽo kẹt vài tiếng, vài nha đầu gã sai vặt sắc mặt buồn nản ra vào.
Mà hôm nay, trước cửa đại viện kia thế nhưng thắp đèn sáng, phản chiếu bóng người xước xước, ngay sau đó, một chiếc xe ngựa dẫm lên ánh đèn, hốt hoảng xuyên qua sương tuyết.
Xe ngựa chậm rãi đi đến đầu phố, ánh đèn kia càng thêm rõ ràng, nguyên lai là một chiếc đèn cung đình hình bát giác treo phía dưới mái xe. Gánh lang chưa bao giờ thấy ngự viên này mở đại môn, liền tò mò nhìn theo, thấy trên ngọn đèn kia hình như có viết chữ gì đó.
Hắn biết chữ không nhiều lắm, nhưng hai chữ này lại nhận ra được, bởi vì mỗi ngày tết, sẽ luôn có hai chữ này trong câu đối trên giấy đỏ.
—— “Bình An”.
Xe ngựa ầm xóc nảy một cái, một bàn tay từ giữa cửa sổ nhẹ nhàng thò ra.
Màn xe dày nặng ấm áp bằng nỉ cừu bị vén lên, lộ ra một công tử trẻ tuổi trong mành, gió lạnh đột nhiên tiến vào trong xe, khiến hắn ho nhẹ vài tiếng, đèn cung đình nhoáng lên, ngọn đèn dầu chiếu sáng nửa bên cảnh trí trong xe.
Thoạt nhìn thì là xa giá của con cháu phú quý, gánh lang kia cũng không cảm thấy có gì hiếm lạ, trong lúc vô ý liếc mắt một cái, rồi lại ngây ngẩn cả người.
Công tử trẻ tuổi bên trong xe người mặc trường bào khuôn mặt dịu dàng, nhìn tuấn mỹ trầm tĩnh, mái tóc đen được buộc một nửa bằng ngọc quan sáng bóng, hắn xoa xoa đôi mắt chậm rãi ngước lên, hơi nhíu mi nhìn về phía ngoài mành, tầm mắt khinh khinh phiêu phiêu về phía gánh lang.
Gánh lang ngẩn ra.
Nói như thế nào nhỉ, hai mắt kia vừa nùng vừa mềm, lộ ra mấy phần ngây thơ mờ mịt, giống như khiến người ta vô cớ cho rằng hắn thích chính mình, người xem hận không thể biến tất cả bánh trôi phù du thành châu ngọc, ôm trong lòng bàn tay dâng lên cho đến hắn.
Đại khái là vừa mới bị sặc gió lạnh, chóp mũi khóe mắt Tạ Yến có chút đỏ, trong mắt cũng bốc lên màn sương nhàn nhạt.
Gánh lang đi khắp hang cùng ngõ hẻm gặp qua không ít con cháu thế gia, ai cũng rất kiêu căng, nhưng chưa từng thấy qua kiểu như trước mắt, như là khắc băng tuyết đúc, giống như bị gió thổi qua liền ngã, lại trắng tựa như ngọc, cũng không biết trắng như vậy là bởi vì không phơi nắng, hay là bởi vì ốm yếu.
Chắc là bởi vì ốm yếu đi?
Thuyết thư không phải đều nói, cái gì mà hồng nhan bạc mệnh, cái gì tình thâm bất thọ…… Linh tinh linh tinh.
Hắn đang miên man suy nghĩ, một thiếu niên choai choai vội vã chui vào xe ngựa, vén mành nỉ cừu, oán giận kêu kêu quát quát: “Công tử! Ngài phong hàn mới khỏi, nhưng không thể trúng gió như vậy……”
Tay áo khoác màu lam của thiếu niên có những mảnh vá không rõ ràng, lại không biết từ chỗ nào móc ra một cái choàng cổ hồ ly đỏ rực như lửa, đeo ở trên cổ Tạ Yến: “Chúng ta đây là đi dự ngự yến Nguyên Tiêu, là đại sự, sang năm chi tiêu trong phủ đều trông cậy vào đêm nay, ngài có thể tranh đấu đi!”
Tạ Yến thờ ơ, vào tai này ra tai kia, thật lâu sau mới mềm như bông gọi một tiếng: “A Ngôn……”
Thiếu niên nhìn nhìn sạp của hắn, lại bất đắc dĩ nhìn nhìn Tạ Yến, sau một lúc lâu thở dài: “Biết rồi!”
Vừa lách người đi xuống, thiếu niên áo khoác lam kia liền đi đến sạp hàng trước mặt, gánh lang ngoài xe nịnh nọt kêu hai tiếng “Gia”. A Ngôn trái chọn chọn phải nhặt nhặt, mới chỉ vào một gói đồ ăn bọc trong giấy phúc, hỏi: “Này bao nhiêu tiền?”
Gánh lang thập phần nhiệt tình: “Gia, cái này là bánh sơn tra cẩu kỷ, hai mươi văn.”
“…… Hai mươi! Ngươi sao không đi ăn cướp đi?” A Ngôn trừng mắt, hắn không tin có tà, “Vậy cái này?”
Gánh lang trên mặt không nhịn được cười: “Cái này mười lăm văn.”
A Ngôn lẩm bẩm một tiếng cái gì, gánh lang không nghe rõ, nhưng nghe ngữ khí mơ hồ tóm lại là không phải đồ gì tốt, hắn trên dưới đánh giá chủ tớ hai người một phen, rốt cuộc tỉnh táo lại, nghi hoặc nói: “Nhìn ăn mặc xa xỉ như vậy, không phải là đến hai mươi văn cũng không có chứ?”
Hắn xem như minh bạch, hai người này căn bản không phải cái đại quan quý nhân gì, không chừng là kỹ nữ ở nông thôn mới được đại quan nhà nào đó mua về, trách không được dung nhan diễm lệ, lại một bộ dáng chưa hiểu sự đời.
Gánh lang không kiên nhẫn, chọc chọc một gói giấy dầu khô quắt trong một góc: “Cái này rẻ, hôm kia bán dư lại, chỉ lấy ngươi năm văn tiền. Có muốn hay không.”
“…… Ngươi!” A Ngôn tức giận phồng má, sau một lúc lâu hừ một tiếng, lấy năm đồng tiền, chộp lấy túi giấy bao dầu cỡ lòng bàn tay kia, “Thật đúng là mắt chó xem thường người thấp.”
Quay lại trên xe, mới duỗi tay ra, ánh mắt Tạ Yến liền sáng lên, lòng tràn đầy vui mừng ngồi thẳng, chờ A Ngôn uy.
Tuy nói là bán thừa, nhưng hương vị thơm ngọt vẫn còn, vừa mở giấy bao ra, vị ngọt nồng đậm xộc thẳng vào trong mũi.
A Ngôn nhặt một cái lên, đưa tới bên miệng Tạ Yến, nhìn hắn cắn.
Hắn muốn nói cái gì đó, thấy bộ dáng Tạ Yến hoàn toàn không biết gì cả, rối rắm một lát rồi lại thu lại.
Xe ngựa lần thứ hai lắc lư, Tạ Yến ngậm một khối kẹo hạnh nhân, hai mắt đều nheo lại.
A Ngôn hỏi: “Ngọt không, công tử?”
Tạ Yến ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Ai.” A Ngôn lại thở dài, đem tất cả bọc kẹo cho Tạ Yến, lại nhét một bình nước nóng vào trong tay hắn, “Quên đi, công tử lúc này có thể biết cái gì chứ.” Có thể biết ăn cơm ngủ mặc quần áo đã không tồi.
Mới ăn chưa tới hai khối, một tiếng hét lớn cản đường bọn họ, Tạ Yến ngậm kẹo mở to mắt.
Đúng giờ Dậu.
Trước phủ Duệ Vương, treo đèn kết hoa, tiếng tiêu phượng, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng bọn hắn cũng không nhìn thấy, bởi vì cách đó hai con phố, đã bị người ngăn lại, người ngăn cản bọn họ rất không thân thiện.
Tags:
转载:欢迎各位朋友分享到网络,但转载请说明文章出处“Fabet”。http://pro.rgbet01.com/html/476d499229.html
相关文章
Bị đuổi việc vì đi vệ sinh trong kỳ kinh nguyệt
Thể thaoMới đây, một cô gái tên Lâm, sống tại Quảng Châu, Trung Quốc bị ...
【Thể thao】
阅读更多Nhà gác lửng siêu đẹp, không gian thông tầng thoáng đãng
Thể thaoThời gian gần đây, những mẫu nhà cấp 4 có gác lửng với công năng ti ...
【Thể thao】
阅读更多Ca phẫu thuật nội soi tái tạo khớp cổ tay đầu tiên tại Việt Nam
Thể thaoĐây là lần đầu tiên tại Việt Nam, phẫu thuật tái tạo khớp cổ tay được thực hiện bằng ...
【Thể thao】
阅读更多