Đôi mắt kia chưa từng rời nữ bác sĩ nửa giây, hiển nhiên là vẫn nhìn chằm chằm theo bước chân tiến ra phía cửa của cô. Phía dưới rất đẹp, đôi chân thẳng thon, dài; một tay cô đút trong túi quần; bên dưới là đôi giày cao gót càng tạo cảm giác thoải mái thong dong.
Giang Dao lần đầu tiên trong đời biết được, thì ra một người phụ nữ cũng có thể phong độ đến vậy.
Khi cô nói chuyện, âm thanh phát ra rất ôn nhu nhỏ nhẹ, Giang Dao vểnh tai lên nghe cô nói chuyện điện thoại, trong tâm lại điên loạn không ngừng. Cô nắm chặt ví, lòng bàn tay và trán lấm tấm mồ hôi. Tầm mắt chuyển qua bàn làm việc của đối phương, bên cạnh ống đựng bút có một tấm ảnh.
Cô kéo khung ảnh lại nhìn. Trong đó có Dư Thư đang ôm một cô gái tóc ngắn, dáng vẻ rất thân mật, lúm đồng tiền lộ rõ tươi tắn. Cũng chính vì nhìn thấy tấm ảnh này, cô mới xác định được khuynh hướng giới tính của bác sĩ càng quyết tâm theo đuổi người ấy hơn.
Cô gái trong tấm hình đó... Hẳn là một người mà bác sĩ rất yêu, nhỉ? Đem ảnh chụp chung đặt tại nơi làm việc, sớm chiều đều có thể nhìn thấy, vậy đây nhất định một mối tình khắc cốt ghi tâm của bác sĩ Dư rồi.