Khói lừng rướn đụng chân mây Buông chùng dấu hỏi,̀NHTHƠCƠNKHÓIĐỐTĐỒvđqg nga chạm ngày lướt qua Chiều cong vạt nắng hiên nhà Chênh vênh nỗi nhớ, lời ca đẫm buồn Quê nghèo heo hút mưa tuôn Ngày hong sợi nhớ đêm luồn sợi thương Dệt mơ thuở học chung trường Khói rơm hương ấy còn vương tình đầu Rời làng đang giữa mùa ngâu Xa em từ đó...hong sầu mái phơi. Thắt lòng thôn nữ xuân thời Em về bến hiếu, lệ rơi...bến...tình! Làng bên ngóng tiếng lặng thinh Buông chùng cánh võng ru tình dở dang. Chiều nay ai...đốt lỡ làng Khói lên dựng đứng chắn ngang góc trời! Đỗ Nam Tiến |