Buổi tối,ệnPhiếuCơxem kèo online tổng giám đốc Đường đưa Hải Mạt Mạt về nhà một chuyến.
Đường lão tướng quân mặc dù chưa bao giờ hết ngứa mắt với anh nhưng vẫn về nhà ăn cơm. Bà Đường rất vui vẻ, tự mình xuống bếp làm một bàn đầy ắp đồ ăn. Anh cả Đường Dực ngồi trên ghế salon, ngay cả những lúc như thế này cũng không hề thấy anh ta cười lấy một cái. Vợ anh ta là y tá bệnh viện quân khu thành phố A, là một người vô cùng đoan trang, lúc này cô đang bón cơm cho đứa con trai út.
Đường Hạo nằm trên ghế sa lon đọc báo, vợ anh ta – chị dâu thứ hai của tổng giám đốc Đường là giáo sư của học viện chỉ huy lục quân, giới tri thức chính hiệu nên ăn nói rất nhỏ nhẹ.
Hai cô con dâu đều do Đường tướng quân nhờ người giới thiệu, kể từ khi vào nhà họ Đường chưa bao giờ mắc lỗi. Tác phong lại càng không cần phải nói, đều là loại đoan trang hiền thục.
Lúc này chị dâu hai đang ở trong phòng bếp giúp bà Đường nấu cơm, nhìn thấy Đường Ngạo đưa Hải Mạt Mạt tới, lập tức nở nụ cười: “Cậu út về rồi đấy à, đây là Mạt Mạt đúng không? Đáng yêu quá, nào, qua đây với bác.”
Hải Mạt Mạt nhìn Đường Ngạo một cái, Đường Ngạo buông tay ra, cười ý bảo đi đi. Hải Mạt Mạt liền đi tới trước mặt bác hai, do dự một chút rồi chào một tiếng bác. Bên kia chị dâu cả Lý Mỹ Tương đang vẫy tay với cô: “Mạt Mạt.” Cô ấy lấy chút quà vặt trong túi xách ra chia cho Hải Mạt Mạt.
Hải Mạt Mạt nhận lấy, sau đó cũng chào một tiếng bác Mỹ.
Tổng giám đốc Đường bắt đầu cảm thấy đưa cô về nhà sớm như vậy là một sai lầm, dù sao cũng vẫn chưa chuẩn bị xong.
Nhưng lúc này muốn thay đổi cũng không kịp, Hải Mạt Mạt đã chạy đến bên cạnh Đường Hạo. Cô vẫn nhớ Đường Hạo: “Bác Hạo!”
Đường Hạo xoa đầu cô: “Mạt Mạt ngoan, hôm nay hai người đi đâu chơi?”
Hải Mạt Mạt liền lôi hết những đồ chơi hôm nay mua được ra, trên người cô đeo một chiếc túi LV Tribute Patchwork Bag. Đường lão tướng quân đang đọc báo bỗng bất mãn: “Con bé còn nhỏ, anh mua mấy thứ vớ vẩn này làm gì.”
Hải Mạt Mạt đang lôi đá quý từ trong túi ra, cô không biết mình làm sai cái gì, bèn quay sang nhìn Đường Ngạo. Đường Ngạo ngồi xuống ghế sofa, thuận tiện đá chân Đường Hạo ra chỗ khác: “Ba con bé trả được, ba quản được sao?”
Đường lão tướng quân như ăn phải thuốc nổ: “Anh nói cái gì!”
Tổng giám đốc Đường hoàn toàn không thèm để ý đến sự tức giận của ông: “Con thật sự không hiểu, người như ba sao có thể lên làm tướng quân được nhỉ? Từ nhỏ đến lớn ba cứ giữ khư khư cái tâm lý ‘hận giàu’. Con kiếm được tiền, con mua quần áo túi xách hàng hiệu cho con gái con thì đã sao nào? Chỉ cần nằm trong khả năng chi trả thì những thứ đồ hiệu này và những thứ đồ thường có gì khác nhau? Ba cũng đâu thể yêu cầu cả nhà đều giống ba, ở nhà mặc đồ ngủ mười mấy đồng, ra ngoài còn thiếu mỗi việc viết lên mặt cái chữ ‘nghèo’. Nếu cứ theo cái quan niệm tiêu dùng như ba thì GDP sao mà tăng được? Sức sản xuất của Quốc gia cũng lạc hậu đi ít nhất năm mươi năm đấy, ba biết không?”
“Cái thằng súc sinh này!” Đường lão tướng quân lập tức giơ chân, “Về sau để Mạt Mạt ở lại đây, con bé không biết sẽ bị mày dạy thành cái gì nữa!”
Giọng ông vốn to, Hải Mạt Mạt đột nhiên không biết phải làm sao. Lý Mỹ Tương vội vàng kéo cô đến bên cạnh: “Không sao, ông không nói Mạt Mạt đâu, Mạt Mạt đi chơi với các anh đi.”
Hải Mạt Mạt cúi đầu, trong phòng bếp bà Đường nghe hai người lại to tiếng, vội vàng bưng canh lên: “Ông làm gì cái gì thế hả! Con trai lâu ngày mới về được một hôm, suốt ngày phải ở thành phố E cùng một đám zombie. Ông không đau lòng thì thôi, nó vừa về đã mắng nó.”
Đường tướng quân vẫn còn đang nổi nóng, bà Đường cũng không thèm quan tâm đến ông, chỉ lo kéo Hải Mạt Mạt, lại kêu Đường Ngạo: “Ngồi xuống, ăn cơm đi.”
Đường Ngạo hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Hải Mạt Mạt. Đường tướng quân đâu chịu ngưng chiến: “Ở cùng một đám zombie? Âm thầm làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm trong lòng nó tự biết!”
Đường Ngạo cũng nổi giận, đập bàn: “Con làm chuyện gì trái lương tâm hả? Từ nhỏ đến lớn ba luôn xem thường con! Đúng là con chưa bao giờ làm ba được nở mày nở mặt, nhưng không phải ba cũng đã sớm coi như không có đứa con trai này rồi sao?”
Hải Mạt Mạt vốn đang đưa đũa gắp một miếng cá hoa quế kho sen, Đường Ngạo đập bàn một cái khiến cô giật mình, cá rơi xuống bàn. Cô nhìn sang Đường Ngạo, lại nhìn Đường tướng quân mặt đỏ như gà chọi, òa khóc.
Bà Đường quýnh lên: “Có thôi đi không thì bảo? !”
Ai ngờ tổng giám đốc Đường đang đôi co cãi vã với Đường tướng quân lại lập tức gắp miếng cá bị rơi vào bát mình, sau đó gắp một miếng thịt non nhất ở bụng cá cho cô: “Ngoan, không khóc không khóc nào. Ba không nói con mà, ngoan nhé?”
Mọi người choáng váng, bao nhiêu năm có ai nghe anh nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy bao giờ đâu! Nước mắt Hải Mạt Mạt tí tách rơi, đôi đũa gảy gảy trong bát mấy cái nhưng vẫn không ăn.
Tổng giám đốc Đường cũng không giận, cầm chén canh bắt đầu dỗ con gái: “Bé ngoan, ba không nói nữa. Mạt Mạt uống chút canh nhé? A nào, bà nội bỏ trân châu vào canh này, nhìn xem, vừa thơm vừa mềm đây này.”