欢迎来到Fabet

Fabet

Truyện Giang Nam Mỹ Nương Tử_keo mu

时间:2025-01-10 10:00:44 出处:World Cup阅读(143)

Minh Triều,ệnGiangNamMỹNươngTửkeo mu thành Hàng Châu.

Sáng sớm, thành Hàng Châu phồn thịnh tràn ngập ánh nắng mang đầy sức sống. Từ trong con ngõ nhỏ, một bóng dáng nhỏ xinh đi vội vàng, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nho nhỏ của nàng, gò má phấn nộn vì ánh nắng mà đỏ hồng như được đánh phấn.

Đôi môi nhỏ nhắn đỏ bừng, thở hổn hển, mồ hôi trong suốt chảy xuống gò má , da thịt trắng hồng càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. (#Thu: ra tay chém triệt để)

Nàng, là Thu Nguyệt ở Từ gia trang.

Từ gia trang là đệ nhất thương thành [1] ở Giang Nam, có nhiều cửa hàng trên khắp thiên hạ, hiếm có hàng hoá nào không có xuất xứ từ Từ gia trang. Trong những năm gần đây, vì duy trì nội vụ trong triều đình, sự nghiệp lại được phát triển đáng kể. Trang chủ Từ Bộ Vân lại là một thiếu niên anh tuấn có tài, chưa đến ba mươi tuổi đã xuất sắc mở rộng sản nghiệp vốn có, khiến Từ gia trang được xem là Đại trang đứng đầu thiên hạ.

Lúc trước trang chủ lệnh cho Thu Nguyệt đến Triệu gia ở Tô Châu, giúp tiểu thư Triệu gia thêu giá y, bạn tốt của Thu Nguyệt là Phạm Tử Đình vô cùng căm phẫn khi biết chuyện ấy, thẳng thắn mà ồn ào nói tại sao không trực tiếp nhờ người ở Tô Châu làm, còn muốn Thu Nguyệt đi đường xa như vậy, tối hôm qua liền nổi giận đùng đùng tìm trang chủ Từ Bộ Vân đàm phán, hi vọng Thu Nguyệt có thể không cần đi Tô Châu.

Phạm Tử Đình là bạn thân của Thu Nguyệt, là người tính tình thẳng thắn, trang chủ lại là người nói là làm; Thu Nguyệt sợ bạn tốt vì mình mà cãi nhau với trang chủ, sau một buổi tối đắn đo suy nghĩ, nàng quyết định một mình rời trang đi đến Triệu Gia ở Tô Châu trước.

Như vậy, Phạm Tử Đình cũng không cần vì chuyện của nàng mà xung đột với trang chủ. Chỉ cần nàng cẩn thận một chút trên đường, hẳn là có thể thuận lợi tới Tô Châu.

Vì thế, người chưa từng đi xa nhà bao giờ, Thu Nguyệt thu thập một vài vật tùy thân, trời vừa sáng liền mang hành lý và một ít bạc vụn rời trang.

Tô Châu ở đâu nhỉ? Nàng thật sự không biết. Nhưng Tiểu Đình thường nói "Đường từ miệng mà ra", cho dù không biết rõ đường đi, chỉ cần chịu khó hỏi người khác, đều có thể biết. Thu Nguyệt cười nhẹ, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẫu thân, nàng luôn ỷ lại vô cớ vào Tiểu Đình. Có một tri kỷ như vậy, nàng thấy mình thật may mắn, cũng bởi vậy nàng không muốn Tiểu Đình vì chuyện của nàng mà xung đột với trang chủ.

Sau khi Thu Nguyệt hỏi rõ ràng Tô Châu phải đi hướng nào, liền vội vàng chạy đi. Nàng đâu biết Hàng Châu cách Tô Châu một đoạn khá xa, đi đường bộ cũng phải mất một tháng, huống chi là một cô nương luôn ở trong nhà, thời gian có thể dài hơn.

Đi từ sáng sớm đến hoàng hôn, ngoại trừ giữa trưa nghỉ tạm, Thu Nguyệt đều cố gắng đi thật nhanh. Lúc này mắt thấy trời sắp tối, nàng phải tranh thủ trước khi trời tối tìm một tiểu khách điếm [2] để nghỉ tạm.

Nhìn thấy cách đó không xa có một khách điếm, bên ngoài không có màn che, chỉ treo một cái đèn lồng, phía trên viết chữ Trương, xem ra chưởng quầy họ Trương. Chưa từng qua đêm ở ngoài, Thu Nguyệt cẩn thận từ từ đi vào, nhìn thấy chưởng quầy là một ông lão đầu đầy tóc bạc, trong lòng nàng vốn còn nhiều bất an, nay mới yên tâm một chút.

"Xin hỏi chưởng quầy, khách điếm vẫn còn phòng trống chứ?" Giọng nói như hoàng anh xuất cốc, nàng ôn nhu lên tiếng hỏi ông lão trước mặt.

Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn Thu Nguyệt, khuôn mặt lập tức tươi cười: "Có! Có! Cô nương đi một mình sao?"

"Vâng!" Thu Nguyệt gật gật đầu.

分享到:

温馨提示:以上内容和图片整理于网络,仅供参考,希望对您有帮助!如有侵权行为请联系删除!

友情链接: