Mùa xuân thứ năm mươi Thanh Bình đế,ệnQuáTrìnhDưỡngThànhĐốHậ
keo xien bong da hom nay Đại Lương quốc, Nghi Dương quậnchúa vừa thành thân tiến cung thỉnh an tổ mẫu Từ hoàng hậu. Từ hoàng hậu đã sớm nghe Thái Tử Phi nói Nghi Dương quận chúa đang giận dỗi với quận mã, bèn dẫn theo Nghi Dương quận chúa đi Phúc Vân điện. Hai bà cháu cho cung nữ thái giám hầu hạ lui xuống, bày một bàn trà dưới mái hiên PhúcVân Điện, ngồi trên nhuyễn tháp vừa ăn bánh uống trà vừa nói chuyện.Cuối cùng Từ hoàng hậu cũng khiến Nghi Dương quận chúa nói ra chuyệnphiền lòng.
- Hoàng tổ mẫu, quận mã chỉ thích thị nữ bên cạnh hắn, không thích con, con và hắn không thể tiếp tục sống với nhau được nữa!
Vành mắt Nghi Dương quận chúa đã đỏ hoe:
- Hoàng tổ mẫu, người làm sao nắm giữ được tâm tư Hoàng tổ phụ? Phảibiết rằng ngài ấy thế mà chỉ sủng ái một mình người đã mấy chục năm rồi.
Ánh mắt Từ hoàng hậu vẫn xinh đẹp như trước, hiện lên nét cười, trong lòng nàng thầm nghĩ:
- Thời điểm chưa thành thân, ta đã yêu hoàng tổ phụ con, hoàng tổ phụcon cũng yêu ta. Sau khi thành thân, ta vừa là dâm phụ ở trên giườngngài, vừa là chỗ dựa tinh thần trong cuộc sống của ngài, khi ngài gặpnguy hiểm khó khăn ta vẫn một mực không rời không bỏ, ngài có thể đạtđược thỏa mãn và vui sướng từ chỗ ta, cho đến bây giờ ngài vẫn không thể rời bỏ ta, thì sao có thể không thương ta được?
Nhưng những lời này sao có thể nói cho cháu gái nghe, nhìn hoa lê ngoài điện nở rộ như tuyết, thật lâu sau Từ hoàng hậu mới nói:
- Lúc ta gả cho hoàng tổ phụ con cũng là mùa hoa lê nở rộ, năm mươi năm trôi qua, ta đã làm hoàng hậu được năm mươi năm, cũng là hoàng hậu tạivị lâu nhất lịch sử Đại Lương. Nếu con đã thành hôn, ta sẽ kể cho connghe chuyện ta và hoàng tổ phụ con, hơn năm mươi năm này là làm thế nàomà được nhưthế!
Nghi Dương quận chúa lập tức năn nỉ hoàng tổ mẫu kể chuyện tình năm đó:
- Hoàng tổ mẫu, con muốn nghe ạ!
Từ hoàng hậu nghe vậy, lẳng lặng nhìn hoa lê đầy viện, chìm trong hồi ức.
Đầu mùa xuân năm thứ mười ba Vĩnh An Đại Lương, phía tây thành UyểnChâu Đại Lương, mặc dù tiết trời mùa xuân ở trấn Lạo Hà se se lạnh,nhưng bên bờ sông ven đường, trên cành liễu đã mọc nhiều chồi non nhonhỏ, hoa Nghênh Xuân (1) vàng nhạt mới nở vẫn còn mang theo lạnh lẽo,đung đưa giữa gió xuân. Hiệu thuốc bắc lớn nhất trong trấn là Thuận HòaĐường, cô nương Từ Xán Xán mở cửa sổ phía đông căn phòng, nhìn hoaNghênh Xuân và cây đào ngoài cửa sổ, cười nói với nha hoàn Tiểu Hươngđang đứng đằng sau:
- Mùa xuân tới thật rồi, hoa Ngênh Xuân đã nở, ngay cả trên cành đào cũng nhú ra thật nhiều nụ hoa nhỏ đỏ sậm này!
Tiểu Hương lại gần nhìn, cười nói:
- Đúng thế ạ! Chờ hoa đào nở rộ, ngắm hoa đào và cô nương, còn chưa biết ai đẹp hơn đâu!
Nghe được lời Tiểu Hương, Từ Xán Xán nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiêncười. Mặc dù cuộc sống kiếp trước của nàng trôi qua cũng yên ổn, nhưngkhông có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như bây giờ. Kiếp trước, tuy rằngTừ Xán Xán sinh ra và lớn lên ở thời đại phồn hoa nhưng từ khi nàng mớinăm tuổi, còn chưa nhận thức được nhiều việc thì cha mẹ đã ly hôn, sauđó mỗi người đều nhanh chóng tái hôn. Từ Xán Xán theo ông bà ngoại đếnngoại ô thành phố B, cuộc sống khó khăn, thật vất vả mới đỗ đại họcnhưng lại xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời, làm gì được hưởng thụ ấm áphạnh phúc như kiếp này?
Kiếp này, nhà nàng ở trấn Lạo Hà có hơn mười mẫu ruộng đất và một hiệuthuốc bắc, phụ thân là đại phu nổi tiếng thành Uyển Châu, gia đình cũngxem như khá giả. Mẫu thân nói, khi nàng mười lăm tuổi sẽ phải lấy chồng, cần một nha hoàn hồi môn có năng lực mới giúp đỡ được nàng đứng vững ởnhà chồng, khéo léo làm hài lòng nhà chồng, lúc này mới tìm người môigiới mua tiểu cô nương mười hai tuổi Tiểu Hương.
Tiểu Hương hơi lui lại phía sau, cười tủm tỉm nhìn sườn mặt nàng, làn da Từ Xán Xán trắng nõn, mặt mày tinh xảo như tranh vẽ, đôi mắt hoa đàotrong suốt như nước, áo ngoài màu vàng nhạt, áo lót bằng lụa trắng vàváy bách điệp, dáng người thanh mảnh thướt tha duyên dáng như cành liễu, thoạt nhìn giống như đóa hoa Nghênh Xuân mới nở trong gió xuân, vừaxinh đẹp vừa mềm mại. Nàng càng nhìn càng cảm thấy cô nương thật xinhđẹp, xinh đẹp tựa như một bức tranh vậy.
Mẫu thân Từ Xán Xán, Từ Vương thị đi tới từ hành lang phía đông cửahàng. Nàng vừa đến liền thấy Từ Xán Xán đứng bên trong cửa sổ, vội vànglớn tiếng trách mắng:
- Xán Xán, mở cửa sổ không thấy lạnh hay sao?
Nàng nhấc váy mã diện (2) màu tương lên, bước qua ngưỡng cửa, tiến vàogian phòng phía đông, Từ Xán Xán thấy mẫu thân tiến vào thì vui vẻnghênh đón:
- Nương!
Từ Vương Thị lấymột hộp nhỏ màu đỏ khắc hoatrong ống tay áo đưa cho Từ Xán Xán:
- Xán Xán, con xem đây là cái gì?
Từ Xán Xán vui mừng mở hộp, thấy bên trong là một đôi trâm hoa lê vàngròng khảm ngọc tinh xảo, nhất thời vừa mừng vừa sợ, nhào vào lòng mẫuthân làm nũng:
(责任编辑:Nhà cái uy tín)