Tháng chín mới vào thu,ệnNgựHoạlịch epl không khí còn hơi nóng chưa tan hết, dù có gió cũng không đỡ hơn là bao.
Hoàng hôn xuống khoác lên từng lớp mái cung điện trùng điệp, tưởng như một tấm lụa mỏng đỏ rực đang lay động theo gió.
Vụ Nguyệt bước nhanh theo chân tường, làn váy màu vàng nhạt bay bay theo từng bước chân của nàng, trên eo là một dải lụa mỏng thắt chặt càng làm lộ ra thân hình mảnh khảnh, giống như một chú bướm nhỏ.
Nhìn kĩ mới thấy, hai gò má nàng đã đỏ ửng lên, chóp mũi thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, hai bên tóc mai cũng ướp đẫm dính vào gò má cùng chiếc cổ trắng ngần.
Mắt nàng liếc thấy phía trước có một cái đình hóng gió, suy nghĩ không biết có nên dừng lại nghỉ chân. Nhưng lại sợ đã không còn sớm, nhìn lên đỉnh đầu mặt trời cũng sắp lặn, nàng nghĩ thầm "Trở về muộn quá sẽ bị ma ma phát hiện". Nghĩ xong liền không dám chậm trễ, vội chạy nhanh về phía trước.
Càng đi về phía trước, xung quanh càng tĩng lặng, cũng không thấy một cung nữ thái giám nào. Vụ Nguyệt dừng bước trước một cổng bán nguyệt (1). Trái ngược với vẻ tinh mỹ xa hoa của đình đài lầu các nơi cung điện, nguyệt môn này rách nát hoang vắng, bờ tường cũng là những viên gạch cũ vỡ, xếp lộn xộn. Khắp nơi toàn cỏ dại, cung điện bên trong lâu năm chưa được tu sửa cũng mang một vẻ tiêu điều, vắng lặng.
Từ xa thấy ở trong không có người, Vụ Nguyệt càng vui vẻ, mắt nàng sáng lên, cả khuôn mặt đầy ý cười. Nàng rảo bước vào trong, nhìn quanh một vòng, xách theo làn váy chạy một mạch về phía hành lang. Tiểu công chúa quen đường đi ra phía sau điện, trước mắt nàng hiện ra một cây hoa Lưu Tô (2) trắng tinh, nở rộ từng đoá từng đoá trên các tán cây như những bông tuyết đầu mùa.
Cả một khu vườn chỉ có độc duy nhất một cây này có hoa. Đoá hoa tinh khiết nhưng lại đặt trong một khung cảnh vắng vẻ, tiêu điều không hề phù hợp.
"Đẹp quá" Vụ Nguyệt nhịn không được cảm thán.
Lại nhớ tới việc mình tới đây làm gì, nàng vội chạy hai ba bước đến dưới tàn cây, nhón mũi chân, duỗi cánh tay muốn hái một cành hoa.
Ống tay áo theo động tác của nàng tụt xuống đến khuỷu tay, làm lộ ra cánh tay nhỏ bé, gầy như quy tăm. Tay nàng với không tới tán cây, dưới chân càng thêm dùng sức nhón, đầu ngón tay như muốn dài ra.
"Sao ngươi lớn lên lại cao như vậy chứ" Vụ Nguyệt nói thầm.
Nàng lại dùng sức nhảy lên, rốt cuộc cũng nắm được vào một cành, giật xuống.
Vụ Nguyệt đem cành hoa hái được giơ lên trước mặt, vui vẻ cười tươi, nhìn đi nhìn lại, phát hiện rụng mất mấy cánh, chắc là trong lúc bị nàng tóm phải không cẩn thận làm rơi mất. Nàng khó xử nhìn cành hoa trong tay, lại ngửa đầu nhìn lên tán cây, nhất định phải hái đoá hoa đẹp nhất cho mẫu phi mới trở về.
"Ta lại hái đoá khác" Âm thanh mềm mại nói nhỏ, lại giống như cùng cái cây thương lượng.
Lần này nang cẩn thận hơn, vất vả mãi mới được một đoá lành lặn, cẩn thận kiểm tra mấy lần mới yên tâm cầm hoa về.
***
Dọc theo đường đi hướng về cung điện phía tây, Vụ Nguyệt vừa đi vừa ngắm cành hoa mới hái được, hương thơm thanh mát của bông hoa làm nàng không nhịn được cảm thấy vui vẻ, khoé miệng bất giác cong lên.
"Tên khốn kiếp, ta xem ngươi còn dám không!"
"Tên chó đẻ, đúng là không biết điều."
Bỗng nhiên từ xa truyền đến mấy tiếng quát mắng chói tai, tiếng chửi rủa càng ngày càng thô bỉ đến khó nghe. Hình như còn có tiếng đánh nhau. Vụ Nguyệt hơi chau mày, quay đầu về phía thanh âm nhìn nhìn.
"Đánh đi, đánh cho hắn biết quy củ!"
"Lưu công công để mắt cất nhắc người, ngươi còn dám không biết điều" Tên thái giám cầm đầu chỉ vào thiếu niên nằm dưới đất mắng, miệng còn phun một ngụm nước miếng.
Mấy tên thái giám còn lại được lệnh, càng hăng hái thượng cẳng chân hạ cẳng tay đến thiếu niên trên mặt đất.
Thiếu niên mặc áo xanh dính đầy dấu chân, thân thể gầy yếu bị đánh ngã không ngừng run lên, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc, nhìn chằm chằm gã cầm đầu.
Vụ Nguyệt tiến về phía trước, giấu mình ở sau cây cột trên hành lang, định bụng đi qua xem.
"A!" Nàng dường như bị doạ sợ, đôi mắt kinh hoảng mở to.
Chỉ thấy thiếu niên kia khuôn mặt đầy máu, khắp người cũng có máu lẫn cùng bùn đất. Vài sợi tóc rũ trước trán không nhìn rõ ràng khuôn mặt hắn.
Thanh âm của Vụ Nguyệt bị những tiếng quát mắng, đánh đập bao phủ, không ai phát hiện ra nàng, bọn chúng vẫn tiếp tục xuống tay với kẻ đang nằm kia.
Từng trận đánh cứ dội xuống làm nang khiếp sợ, hàng lông mi nhịn không được run rẩy chớp liên tục, tiểu thái giám kia rốt cuộc làm sai cái gì, bọn họ sao lại đánh hắn như vậy.
Thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía nàng. Vụ Nguyệt cả kinh, tưởng bị phát hiện, liền lùi lại giấu kĩ người mình.
Ánh mắt thiếu niên đen như mực, không có cảm xúc giống như được bao phủ bởi một tầng sương mờ, dù thế nào cũng không nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Nàng không biết hắn có nhìn thấy nàng hay không.
Lại thêm một trận đánh dội xuống, thân thể gầy yếu của thiếu niên đột nhiên bị dẫm lên, hắn không chịu được rên lên một tiếng, từ miệng hắn phun ra một ngụm máu, chảy dọc theo khóe miệng, càng hiện rõ sự tái nhợt trên khuôn mặt. Thế nhưng hắn lại không hề xin tha, chỉ rên một tiếng rồi cắn răng chịu đựng.
Nếu còn đánh nữa sẽ xảy ra chuyện mất!
Vụ Nguyệt vội vàng tiến lên một bước nhưng nhìn đến hoa trong tay, nàng lại chần chừ.
Ma ma nói với nàng, dù nhìn thấy chuyện gì cũng phải làm như không thấy, không được nói, coi chính mình như không tồn tại, tuyệt đối không được xen vào chuyện của người khác.
Vụ Nguyệt rũ mắt, âm thanh ẩu đả vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng cắn môi, không biết phải làm sao cho phải.
"Làm như không thấy, không tồn tại... làm như không thấy, không tồn tại..." Nàng tự trấn an mình, đem hoa cất gọn vào tay áo, chậm rãi lùi lại rồi chạy mất.
Hoàng hôn chiếu lên tà váy của nàng, khắc lên mặt đất bóng dáng xinh đẹp nhưng cũng rất nhanh biến mất sau góc tường. Tạ Vụ Hành nhìn người đã đi mất, khoé môi hờ hững nhếch lên, bàn tay đang nắm chặt dần buông lỏng.