Khuya khoắt lần đêm Những cánh hoa ngái ngủ Tha thẩn bước chân lạc loài Em đối bóng, chuốc men say khướt Trầm tư chiếc ghế cuối vườn CHIỀU MƯA NHỚ MẸ Mưa chiều mặn nhạt cứ rơi Tay ghìm sợi nhớ hanh hao Con lần hồi nhặt giấc mơ
Em gỡ rào lẻn sang vườn mộng
Ướm vào vết chân anh vô vọng
Ngỡ mình lạc nhau mấy kiếp rồi...
dịu dàng vương giọt sương khuya
Mách chuyện bướm ong cũng ngại ngần không đến
Đã lâu,ộtmìnhtrongvườnmộbang xh ha lan anh không về...
một mình em nghe viên sỏi lăn lộc cộc
Vườn chúng mình quá lạnh, thiếu hơi người
Ly rượu tình do em nghĩ ra
Ước rót cho anh ly trà
Em nấu bằng nước từ mưa Sen vừa chắt
Hít hà mùi hương ngần ngật
Thương anh vẫn mãi cuối trời
Nghĩ về mùa đông sắp đến
Dự cảm khấp khểnh thương chiếc lá
Cuối thu rồi, tìm đậu vai ai....
Chợt đâu tiếng mẹ giữa trời bỗng ngân
Gió se se rặng Cúc Tần
Con nghe thảng thốt bước chân mẹ vào
Giấu im ngực trái vẫn ào ạt trôi
Giàn Trầu có xót bình Vôi
Từ ngày vắng mẹ, mồ côi góc chờ
Hít hà hương mẹ ngày thơ mãi nồng
Cánh Cò giờ đã sắc không
Mà sao bóng mẹ vít cong cả chiều.
__
HOA MAI