Tại phòng khách xa hoa tráng lệ,ệnCuộcHônNhânCưỡngÉty le keo bong da tv Sở Đông Uy tức giận dằm mạnh tách trà vừa uống xong xuống bàn. Ông ta đứng dậy chỉ vào mặt cô mà buông lời quát tháo :
" Sở Kiều Vy! Mày đủ lông đủ cánh rồi nên bây giờ muốn thoát khỏi nhà Sở Gia này đúng không! "
Sở Kiều Vy cô vốn chỉ là con nuôi còn chẳng phải thiên kim thật. Vài tháng trước thiên kim thật sự đã trở về, năm đó Sở Kiều Thanh bị mất tích,lục tung cả thành phố cũng không tìm thấy cô bé. Trước nỗi mất mát, họ đã nhận nuôi Sở Kiều Vy vì cô có ngoại hình gần giống với đứa con gái mất tích của họ.
Sau khi đứa con gái yêu của họ quay trở về bình an vô sự, Sở Đông Uy - người đứng đầu Sở Gia hiện giờ muốn tống cổ cô đi để đưa con gái thật sự lên làm đại tiểu thư. Cô cũng muốn thoát khỏi căn nhà này lâu rồi, từ khi cô có nhận thức cô vốn không nhận được sự yêu thương trong căn nhà này, ngay cả người giúp việc cũng khinh thường cô thường xuyên lén lút nói xấu cô sau lưng.
Năm cô lên mười tám, cô biết được cha mẹ cô hiện vẫn còn sống, cô muốn đi tìm để hỏi lý do vì sao hai người họ lại bỏ rơi cô nhưng Sở Đông Uy đã nói với cô.
" Cha mẹ ruột của mày hiện giờ đang bị giam cầm trong nhà Sở Gia, mày muốn gặp thì phải nghe lời tao! "
Đến hiện tại khi cô tròn hai mươi tuổi, Sở Kiều Thanh đã là một thiếu nữ xinh đẹp, cô cũng nhận được công việc mới cách xa nhà nên Sở Kiều Vy đã dọn đồ , xách va li chuẩn bị ra ở riêng, rời khỏi căn nhà không mấy kí ức tốt đẹp :
" Thưa cha, con muốn dọn ra bên ngoài ở, tiền hàng tháng con sẽ tự lo không cần mọi người bỏ tiền ra đâu ạ "
Khi cô chuẩn bị bước ra ngoài, cô bị ông giáng một cái tát thật mạnh vào mặt. Má cô đỏ ửng lên, còn cảm nhận được sức nóng rát đang dần chuyển sang đau đớn, tê trên làn da trắng ấy.
Cú tát mạnh được tung ra bất ngờ khiến Sở Kiều Vy không kịp né mà ăn trọn chúng. Cô đau đớn, đưa tay lên sờ vào vết tát còn hơi ấm ban nãy rồi cười nhạt :
" Con ở lại đây thì được gì chứ? Con cũng phải thiên kim tiểu thư, cành ngọc lá vàng như Sở Kiều Thanh, cớ gì con không thể đi? "
Sở Kiều Vy sượt nhẹ tay ra khỏi má, cô đưa đôi mắt chứa đầy nỗi uất hận, căm thù về phía ông. Căn nhà này một giây cô cũng không muốn ở lại. Trên cầu thang bấy giờ đang có sự hiện diện của một người khác :
" Chị! Chị đi đâu vậy? "
Đứng ở trên đó là một cô gái với khuôn mặt xinh xắn, mái tóc đen được chải chuốc , chăm sóc kĩ càng đến bóng mượt lấp lánh. Mặc trên mình một bộ váy được thiết kế tinh xảo, cô gái ấy là Sở Kiều Thanh, thiên kim thật sự nhìn đúng là khác một trời một vực với cô.
Cô biết Sở Kiều Thanh cũng là cá mè một lũ với cái gia đình này. Cô ta vốn cũng chẳng ưa một người đã dùng thân phận của cô sống đến tận bây giờ. Sở Kiều Thanh luôn tỏ vẻ đáng yêu, nịnh nọt những người xung quanh sau lưng thì lại liên tục bày trò chọc phá cô, không ngày nào yên.
Sở Kiều Vy quay mặt nhìn về phía cầu thang ấy, cô vẫn là không ưa nổi tính cách của cô ta. Cô cất lời :
" Chị đi sống riêng, có việc gì sao? "