Lần đầu tiên tôi phát hiện ra bản ghi nhớ trong điện thoại của mình có gì đó kì lạ là vào buổi trưa một ngày thứ bảy hai tháng trước.
Ngay từ khi còn cắp sách đến trường,ệnBảnGhiNhớCủaTô
tỷ lệ bóng đá đêm nay tôi đã có thói quen ghi chú lại lịch trình quan trọng, từ những kì kiểm tra đến những bữa tiệc rượu. Nó giúp tôi nhắc nhở bản thân dành thời gian để chuẩn bị đầy đủ.
Tối hôm trước đó, công ty có buổi xã giao, tôi bị ấn lên ghế trút rượu, chẳng biết mình đã uống bao nhiêu, dù sao thì đó cũng là chuyện thường ngày. Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau thì đã gần trưa, rèm cửa mở toang, ánh nắng chói lòa cả hai mắt. Đầu tôi đau như búa bổ, cổ họng khô khốc. Tôi vừa nhắm mắt vừa từ từ ngồi dậy, tay với lấy chai nước khoáng trên tủ cạnh giường uống vài ngụm, theo thói quen mở bản ghi nhớ trên điện thoại di động xem gần đây có việc gì quan trọng không.
Mắt vừa liếc nhìn một cái, tôi liền bị sặc, nước văng tung tóe vào người, ướt cả chiếc chăn bông. Tôi ho sặc sụa, vội vàng bỏ chai nước xuống rồi với lấy khăn giấy. Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vài giây, lật trước lật sau, khóa màn hình rồi dùng vân tay mở khóa, khóa lần nữa rồi lại nhập mật khẩu.
Má! Không cầm nhầm, là điện thoại của tôi!
Nhưng làm thế quái nào mà bản ghi nhớ của tôi lại có một tiểu hoàng văn* thế kia???
(Tiểu hoàng văn*: truyện 18+, cao H)
Trong đầu đầy dấu hỏi chấm, tôi cẩn thận nghiên cứu bài viết nằm ngay trên đầu bản ghi nhớ ấy.
Ngôi kể thứ nhất đầy cảm xúc, hình ảnh miêu tả vô cùng sinh động, lối hành văn mượt mà, sắc sảo. Nó viết rằng “Tôi” đã phải lòng một mỹ nhân ngay từ cái nhìn đầu tiên, tình yêu ấy sâu đậm đến mức “Tôi” không thể kiềm chế được mà đem người ta trải qua một đêm đầy hương sắc ngọt ngào.
Thật ra mẩu truyện ngắn kia viết không tệ, tôi đọc mà còn có thể ‘cứng’.
Chỉ là mô típ ‘nhất kiến chung tình’ thật sự quá tầm thường! Cái gì mà “Liếc một cái liền nhìn trúng”, gì mà “Định mệnh đời tôi đây rồi”,v.v… Ai không biết còn tưởng kẻ thù không đội trời chung đến!
Đúng là bất ngờ, tôi ngủ dậy còn có thể đọc tiểu hoàng văn sắc tình đến vậy.
Tôi rất ngạc nhiên, sau khi cẩn thận xem xét, trong đó không có bất kì mạng lưới nào liên quan đến thông tin nội bộ của công ty. Tôi nghĩ có lẽ tối hôm qua mình đã uống quá nhiều và ‘lỡ tay’ copy&paste tiểu hoàng văn kia từ một web nào đấy vào bản ghi nhớ. Không ngờ tôi uống rượu xong còn rất biết ‘thưởng thức văn học’, tôi âm thầm cho mình một cái like!
Để đảm bảo an toàn, tôi nhắn tin cho L nhờ cậu ta xem liệu có phải điện thoại của tôi đã bị hack mất hay không. Dù sao thì loại chiêu trò này cũng chẳng hiếm, ngày nay ngành nghề gì cũng thấy cạnh tranh khốc liệt, có ai chưa từng làm mấy việc như thuê người ăn cắp thông tin của đối thủ? Chẳng qua là không muốn nói toạc ra thôi.
Tôi ấn chọn trang ghi nhớ có tiểu hoàng văn kia, vốn là định xóa bỏ, nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lưu nó vào một tệp được mã hóa.
Tác Giả:Nhận Định Bóng Đá