Google đã nói rằng: hầu hết ứng dụng Android là để trợ giúp con người trong công việc và giải trí,ữngứngdụngnàođangđòihỏiquánhiềuthôngtincánhâncủabạsoi keo truc tuyen và chúng ta cho phép chúng truy cập vào những dữ liệu chúng cần: chẳng hạn, một ứng dụng camera cần được cấp phép sử dụng cảm biến camera của máy, hay ứng dụng Google Maps cần mọi dữ liệu từ hệ thống định vị GPS. Nhưng nếu một ứng dụng tô màu tranh bạn vừa tải về lại đòi quyền truy cập vào vị trí, danh bạ và microphone của bạn thì sao? Những ứng dụng đòi cấp các quyền truy cập mà chúng không cần được coi là ứng dụng xâm phạm và vô dụng, và chúng rất khó nhận ra khi số lượng ứng dụng trên kho Play Store là khổng lồ.
Để giải quyết vấn đề, Google tạo ra một thứ gọi là “functional peers” (tạm dịch: các ứng dụng tương đồng) hay một nhóm các ứng dụng có chức năng giống nhau hoặc tương tự. Công ty sau đó sẽ so sánh những ứng dụng này xem liệu có ứng dụng nào tỏ ra cá biệt không. Ví dụ, nếu một số ứng dụng nhắn tin đòi cấp tới hơn 8 quyền truy cập trong khi số còn lại yêu cầu chỉ 4, Google biết có điều gì đó không ổn. Nhưng vấn đề đặt ra là, đôi khi một số ứng dụng làm được rất nhiều thứ và chúng thực sự cần những quyền truy cập mà chúng xin cấp, vậy nên biện pháp của Google có phần hơi cứng nhắc và thiếu linh hoạt. Tất nhiên, xem xét từng ứng dụng một cách thủ công là bước kiểm tra không thể thiếu.
顶: 1898踩: 636
评论专区