当前位置:首页 >Cúp C1 >Truyện "Người Ăn Cơm" Thời Ngụy Tấn_lịch bóng đá giao hữu câu lạc bộ

Truyện "Người Ăn Cơm" Thời Ngụy Tấn_lịch bóng đá giao hữu câu lạc bộ

2025-01-10 13:38:01 [Ngoại Hạng Anh] 来源:Fabet
Triệu Hàm Chương nghe thấy tiếng bước chân bên trái cùng đi đến cửa thang máy,ệnNgườiĂnCơmThờiNgụyTấlịch bóng đá giao hữu câu lạc bộ đối phương rất chu đáo, còn cố ý nhắc cô một tiếng: "Cô Triệu, chúng ta chờ một chút, thang máy bây giờ mới từ tầng ba mươi sáu đi xuống."

Mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng rất dễ nghe, thật tiếc là bọn họ cùng trường, con thỏ không ăn cỏ gần hang.

Đã sớm nghe thấy các học sinh đến thư viện mượn sách nói qua, Phó giáo sư ở khoa toán rất đẹp trai, chỉ là hai bọn họ ít khi gặp mặt, nếu biết trước đối tượng Phương giáo sư giới thiệu là giáo sư cùng trường thì cô đã không đến.

Nói cho cùng danh tiếng của cô ở trường... có chút đặc biệt.

Lúc này có chút lúng túng.

Triệu Hàm Chương vừa nghĩ vừa quay đầu về hướng anh đang đứng mỉm cười nói: "Được."

Vừa nói xong cô liền nghe thấy bên cạnh có người nhỏ giọng nghị luận: "Thật là đẹp trai a."

"Nữ cũng xinh nha, rất xứng đôi đó."

"Nhưng nữ nhìn hơi kỳ lạ, có phải mắt cô ấy có vấn đề không?"

"Hình như là vậy."

Triệu Hàm Chương vẻ mặt không thay đổi, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ, chỉ là hơi cụp mắt, nhận ra anh đỡ nhẹ lấy khuỷu tay cô, Triệu Hàm Chương nghi hoặc quay đầu, chỉ nghe thấy anh nói: "Cô Triệu, thang máy đến rồi."

Triệu Hàm Chương mỉm cười với anh, nghe thấy tiếng bước chân của anh và cô cùng nhau vào thang máy.

Lúc này người xung quanh cũng xác nhận, mắt cô đúng là có vấn đề.

Triệu Hàm Chương nghe thấy chỉ có hai người họ vào thang máy, hơi quay đầu.

Dường như nhận ra sự nghi hoặc của cô, Phó Đình Hàm giải thích: "Nghe nói hôm nay có hiện tượng bảy sao thẳng hàng, bọn họ đều lên đài quan sát, chỉ có chúng ta xuống dưới."

Triệu Hàm Chương cười nói: "Phó giao sư cũng có thể đi xem một chút, không cần tiễn tôi đâu, tôi có thể tự mình về được."

Cô thẳng thắn chỉ vào mắt mình nói: "Mặc dù không nhìn thấy nhưng không ảnh hưởng đến việc tôi đi lại."

Phó Đình Hàm nhìn qua mắt cô rồi nói: "Tôi không thích thiên văn lắm, hơn nữa chúng ta cũng thuận đường."

Cũng phải, bọn họ đều ở trong trường, đúng là thuận đường.

Trong thang máy vắng vẻ chỉ có hai người họ, Phó Đình Hàm vừa yên tĩnh, cả thế giới của Triệu Hàm Chương liền trở thành một màu đen.

Cô là người trẫm tĩnh nhưng cũng không quá thích cảm giác tăm tối này, vì vậy tìm chủ đề nói: "Không nghĩ đến người Phương giáo sư giới thiệu lại là Phó giáo sư."

Triệu Hàm Chương nghe thấy anh sau khi lạnh nhạt "Ừ" một tiếng mới trả lời: "Tôi cũng không ngờ người mà cô (vợ thầy) nói đến là cô Triệu, lúc đến đây nên đón cô cùng đi."

Lời này nghe thật có duyên, Triệu Hàm nhướng mày, đang muốn nói tiếp, lại đột nhiên nghe được tiếng gì đó, lông mày hơi nhíu lại.

Phó Đình Hàm để ý thấy vậy hỏi: "Sao vậy?"



Anh vừa cất lời, thang máy đột nhiên rơi xuống, Phó Đình Hàm theo bản năng đỡ lấy Triệu Đình Hàm, Triệu Đình Hàm cũng theo bản năng vặn chặt cánh tay anh đưa qua, đưa chân định đá mới phản ứng lại, đang vặn liền đổi sang giữ chặt lấy, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, tôi phản ứng có chút thái quá..."

Nhưng thang máy rơi nhanh xuống, cô đứng không vững, còn chưa nói xong đã ngã xuống bên cạnh, trực tiếp ép người ta dưới thân.

Hai người ôm nhau cùng ngã xuống.

Tiêu rồi, ấn tượng của Phó giáo sư đối với cô lại càng không tốt rồi.

(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)

    推荐文章
    热点阅读