Trong khi hội bạn thân khoe cháu ngoại ở tuổi 50,ứngđểsinhconởtuổbóng đá trưc tuyến chị Hoa, ở Bình Phước, chưa một lần được làm mẹ dù đã lấy chồng cách đây 25 năm.
5 năm sau ngày cưới, không có tin vui dù rất yêu thương nhau, quan hệ đều đặn và đã uống đủ thuốc Bắc, thuốc Nam, nên hai vợ chồng lên đường đi TP HCM khám hiếm muộn. Chị kể, khi ấy ngành hỗ trợ sinh sản Việt Nam mới phát triển, nhu cầu cần chữa bệnh đông nhưng không có nhiều lựa chọn địa chỉ khám chữa bệnh. Sau chuỗi ngày thấp thỏm, chồng chị lặng đi khi bác sĩ thông báo nguyên nhân hai vợ chồng muộn con do tinh trùng yếu, chỉ 3% di động.
Kiên trì 3 lần thực hiện kỹ thuật bơm tinh trùng vào buồng tử cung (IUI) nhưng đều không đậu thai, họ tiếp tục gom góp kinh phí thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm (IVF). Sau một năm điều trị thất bại với bao hy vọng rồi tuyệt vọng, cảm xúc mất mát, thất bại đè nặng lên vai cả vợ lẫn chồng. Tiền bạc dần cạn kiệt, anh chị trắng tay rời thành phố.
Hai vợ chồng cưới nhau đã lâu mà không có con, bị xóm giềng dị nghị nên đành xin con nuôi. Từ ngày biết tin mình "yếu", anh Hùng chồng chị suy sụp, rồi biến thành con người khác, ít nói, sống thu mình, không bè bạn.
Sau 15 năm dừng lại hành trình tìm con, bỗng một ngày anh Hùng, bày tỏ ước muốn có một đứa con vì kinh tế gia đình ổn định và để con gái có thêm em. Chị bật khóc vì thương chồng. "Nhưng trứng đã cạn, tuổi đã cao thì làm sao chạm tới ước mơ đó?", chị kể.
Chị Hoa lên mạng tìm hiểu thông tin trong các nhóm, cộng đồng hiếm muộn. Phần lớn họ tuổi đời rất trẻ dưới 35 tuổi đã đi tìm con, khi ấy chị 45 tuổi nên sợ thất bại. Nhưng mắt thấy tai nghe nhiều trường hợp phụ nữ mãn kinh vẫn có thể mang thai và sinh con nhờ xin noãn nên hai vợ chồng bàn nhau tiếp tục đến TP HCM để "tìm con".