Truyện Yêu Thầm Bố Bạn_kq bayen
作者:World Cup 来源:Ngoại Hạng Anh 浏览: 【大中小】 发布时间:2025-01-10 13:05:13 评论数:
Trong chiếc xe Roll-Royce sang trọng nằm giữa biển xe đang chầm chậm trôi đi trên dòng đường tấp nập,ệnYêuThầmBốBạkq bayen người đàn ông mặc vest đen, phong thái quý tộc và lịch lãm không thể giấu được. Hai chân dài bắt chéo đầy ưu nhã, khuỷu tay chống trên bệ cửa sổ. Ánh sáng hắt vào rọi lên gương mặt điển trai hút mắt của anh. Đôi lông mi cong và dài để lộ ra con ngươi đen thẫm khó dò của người từng trải.
Bé con ngồi kế bên anh loay hoay lắc lắc món đồ chơi trong tay nhỏ, cố tình đưa đưa lên để thu hút sự chú ý của anh nhưng không thành công. Hà Lạc Lạc khóc ré lên, đôi mắt to trở nên đáng thương khiến người ta mủi lòng. Hà Hải Đông có hơi liếc đứa trẻ, một bên mày hơi nhíu lại vì quá ồn ào. Nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay, anh hỏi.
"Khoảng bao lâu nữa mới tới nơi?"
Anh có chút không đợi nổi nữa rồi.
"Dạ... tắc đường thế này, chắc phải mất thêm nửa tiếng nữa...".
"Mở kính xe ra đi để con bé khóc cho dễ chịu".
Hải Đông không hề có một chút ý định muốn dỗ.
Hà Lạc Lạc năm nay đã lên 5, tuy những chuyện lớn lao đều không thể hiểu được, nó vẫn phần nào hiểu được thái độ thờ ơ của người bố là anh. Tức giận ném đi món đồ chơi trong tay, bố nó vẫn thờ ơ như vậy, nhịn không nổi nó lại khóc òa.
Cửa sổ mở xuống, gió lộng thổi vào, mang tiếng khóc chói tai của đứa trẻ hòa lẫn vào đàn người và xe vốn đã rất chật chội và khó chịu.
"Anh không định dỗ con anh à?" - Một người phụ nữ khó chịu lên tiếng.
Hải Đông đáp lại bằng ánh mắt khinh miệt không giấu nổi. Đám đông dù cho có ồn ào thế nào, dường như không khiến anh quay đầu nổi một cái.
"Giám đốc, tới nơi rồi!".
Người tài xế toát mồ hôi, công việc này quá áp lực.
"Bố, bế...!".
Chờ tới lúc con bé bình tĩnh lại, đàng hoàng nói với anh, anh mới quay lại, nhấc bổng người Lạc Lạc lên. Không hề nói lấy một chữ. Mặt Lạc Lạc từ ấm ức chuyển sang đượm buồn. Mẹ mất sớm, bố thì bận rộn, suốt ngày giao nó cho vú nuôi. Anh có vẻ không hề có ý định làm cha nó.
Hà Hải Đông từng có một khoảng thời gian làm xã hội đen, chơi bời lêu lổng. Hiện tại anh sắc lạnh là như vậy. Lạc Lạc chính là được sinh ra ngoài ý muốn nhờ một trong vô số người phụ nữ đã đi qua đời anh. Có hỏi lại, anh cũng không nhớ nổi tên. Tính anh là vậy, sắc cạnh và tàn nhẫn đã quen, anh không tài nào... đột nhiên trở thành phụ huynh được, nhất lại là đối với một đứa trẻ ngoài ý muốn. Lạc Lạc được sinh ra khi anh còn quá trẻ.
Một tay bế Lạc Lạc, một tay với lấy thú nhồi bông mới cứng trên tay. Món quà này là dành cho con gái của Dương Thục Quân, bạn thân của anh. Họ Dương và họ Hà vốn là hai dòng dõi trâm anh thế phiệt của cả nước. Hải Đông và Thục Quân chính là một dạng thanh mai trúc mã, đính hôn từ bé cho đến lúc... có con... Anh có con sớm mà cô thì cũng vậy. Hai đứa con đều bằng tuổi. Cuộc sống quả có chút trêu ngươi. Hai con người không hề có tình cảm, đính ước với nhau cả đời, số mệnh lại y hệt nhau.
Có điều... Thục Quân chắc chắn chơi trò phụ huynh này tốt hơn anh.
Lạc Lạc thấy đồ chơi mới lại xinh đẹp quá đỗi, cứ đòi với lấy. Không được thì lại khóc ré lên.
Nhà hàng đẹp đẽ, bối cảnh xa hoa, không khí sang trọng, bị tiếng khóc của Lạc Lạc bỗng chốc phá hỏng. Bao nhiêu con mắt ban đầu khó chịu quay lại, thế nhưng vừa trông thấy Hải Đông phong độ ngời ngời bước vào thì đều im ắng hết.
"Tiên sinh, mời ngài đi lối này...".
Đã đi trễ đến hơn một tiếng, trông thấy Thục Quân ngồi một mình một góc bàn, Hải Đông chợt thấy áy náy không thôi.
"Xin lỗi, tớ tới muộn rồi!".
Thục Quân mỉm cười, đặt menu xuống, nhẹ nhàng nói.
"Không sao".
Kể từ khi sinh con, cô đã đằm thắm hơn trước. Hải Đông nhớ đến dáng vẻ trước đây của cô, không khác gì bà chằn tinh.
"Lạc Lạc đây sao? Dễ thương quá!".
Hải Đông như vớ được vàng, vội trao con bé trên tay cho cô. Đối với các loại tình cảm, anh giống như đã bị chai cứng về mọi mặt. Con thú bông vẫn cầm trên tay, khiến Lạc Lạc cứ rướn người muốn với tới.
"Con thú bông này...?".
"À, tớ mua cho con của cậu. Cậu không mang con bé đi cùng sao?".
Hải Đông không nhớ nổi tên của đứa bé.
Lần đầu tiên anh gặp con của Quân Thục là đêm cậu ta sinh con. Hôm đó mưa gió ngập trời, ông bà Dương vì vẫn ghét bỏ đứa con hoang trong bụng cậu ta cho nên không buồn ngó ngàng tới. Một mình anh phải đóng vai chồng của cậu ta, bố của con cậu ta trong một đêm. Cũng may, mẹ tròn con vuông.
Anh không nhớ rõ đứa trẻ tên gì. Chỉ nhớ là em bé rất đặc biệt và xinh đẹp. Cơ thể bụ bẫm trắng nõn, hồng hào. Tóc loe hoe mấy sợi màu cam cháy. Đôi mắt nâu sáng tròn to đầy kinh ngạc. Anh là người đầu tiên trông thấy và ẵm em bé trên tay. Ngay cả Lạc Lạc còn không được như vậy. Có lẽ vì thế mà anh luôn thấy có một mối liên hệ đặc biệt với đứa trẻ này.
"Tiểu Ninh chờ lâu quá nên đã ra ngoài vườn hoa của nhà hàng tự chơi rồi!".
Do nghe Tiểu Ninh, nên từ giây phút đó anh mặc định tên của nó là Tiểu Ninh.
"Tự chơi á? Sao con cậu giỏi vậy?" - Anh thoáng liếc qua Lạc Lạc, ánh mắt không hề giấu sự thất vọng - "Để tớ mang quà ra cho con bé không Lạc Lạc cứ đòi".
Lạc Lạc nhà anh rất thiếu tính tự lập, đến giờ đi đâu phải có người lẽo đẽo theo sau thì mới chịu được. Hết bà nội rồi lại tới vú nuôi, người làm... Anh chưa bao giờ để con bé bám trên người mình quá lâu.
"Không cần đâu" - Thục Quân xụ mặt - "Cậu như thế tớ ngại lắm. Tớ có mua gì cho Lạc Lạc đâu",
Bé con ngồi kế bên anh loay hoay lắc lắc món đồ chơi trong tay nhỏ, cố tình đưa đưa lên để thu hút sự chú ý của anh nhưng không thành công. Hà Lạc Lạc khóc ré lên, đôi mắt to trở nên đáng thương khiến người ta mủi lòng. Hà Hải Đông có hơi liếc đứa trẻ, một bên mày hơi nhíu lại vì quá ồn ào. Nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay, anh hỏi.
"Khoảng bao lâu nữa mới tới nơi?"
Anh có chút không đợi nổi nữa rồi.
"Dạ... tắc đường thế này, chắc phải mất thêm nửa tiếng nữa...".
"Mở kính xe ra đi để con bé khóc cho dễ chịu".
Hải Đông không hề có một chút ý định muốn dỗ.
Hà Lạc Lạc năm nay đã lên 5, tuy những chuyện lớn lao đều không thể hiểu được, nó vẫn phần nào hiểu được thái độ thờ ơ của người bố là anh. Tức giận ném đi món đồ chơi trong tay, bố nó vẫn thờ ơ như vậy, nhịn không nổi nó lại khóc òa.
Cửa sổ mở xuống, gió lộng thổi vào, mang tiếng khóc chói tai của đứa trẻ hòa lẫn vào đàn người và xe vốn đã rất chật chội và khó chịu.
"Anh không định dỗ con anh à?" - Một người phụ nữ khó chịu lên tiếng.
Hải Đông đáp lại bằng ánh mắt khinh miệt không giấu nổi. Đám đông dù cho có ồn ào thế nào, dường như không khiến anh quay đầu nổi một cái.
"Giám đốc, tới nơi rồi!".
Người tài xế toát mồ hôi, công việc này quá áp lực.
"Bố, bế...!".
Chờ tới lúc con bé bình tĩnh lại, đàng hoàng nói với anh, anh mới quay lại, nhấc bổng người Lạc Lạc lên. Không hề nói lấy một chữ. Mặt Lạc Lạc từ ấm ức chuyển sang đượm buồn. Mẹ mất sớm, bố thì bận rộn, suốt ngày giao nó cho vú nuôi. Anh có vẻ không hề có ý định làm cha nó.
Hà Hải Đông từng có một khoảng thời gian làm xã hội đen, chơi bời lêu lổng. Hiện tại anh sắc lạnh là như vậy. Lạc Lạc chính là được sinh ra ngoài ý muốn nhờ một trong vô số người phụ nữ đã đi qua đời anh. Có hỏi lại, anh cũng không nhớ nổi tên. Tính anh là vậy, sắc cạnh và tàn nhẫn đã quen, anh không tài nào... đột nhiên trở thành phụ huynh được, nhất lại là đối với một đứa trẻ ngoài ý muốn. Lạc Lạc được sinh ra khi anh còn quá trẻ.
Một tay bế Lạc Lạc, một tay với lấy thú nhồi bông mới cứng trên tay. Món quà này là dành cho con gái của Dương Thục Quân, bạn thân của anh. Họ Dương và họ Hà vốn là hai dòng dõi trâm anh thế phiệt của cả nước. Hải Đông và Thục Quân chính là một dạng thanh mai trúc mã, đính hôn từ bé cho đến lúc... có con... Anh có con sớm mà cô thì cũng vậy. Hai đứa con đều bằng tuổi. Cuộc sống quả có chút trêu ngươi. Hai con người không hề có tình cảm, đính ước với nhau cả đời, số mệnh lại y hệt nhau.
Có điều... Thục Quân chắc chắn chơi trò phụ huynh này tốt hơn anh.
Lạc Lạc thấy đồ chơi mới lại xinh đẹp quá đỗi, cứ đòi với lấy. Không được thì lại khóc ré lên.
Nhà hàng đẹp đẽ, bối cảnh xa hoa, không khí sang trọng, bị tiếng khóc của Lạc Lạc bỗng chốc phá hỏng. Bao nhiêu con mắt ban đầu khó chịu quay lại, thế nhưng vừa trông thấy Hải Đông phong độ ngời ngời bước vào thì đều im ắng hết.
"Tiên sinh, mời ngài đi lối này...".
Đã đi trễ đến hơn một tiếng, trông thấy Thục Quân ngồi một mình một góc bàn, Hải Đông chợt thấy áy náy không thôi.
"Xin lỗi, tớ tới muộn rồi!".
Thục Quân mỉm cười, đặt menu xuống, nhẹ nhàng nói.
"Không sao".
Kể từ khi sinh con, cô đã đằm thắm hơn trước. Hải Đông nhớ đến dáng vẻ trước đây của cô, không khác gì bà chằn tinh.
"Lạc Lạc đây sao? Dễ thương quá!".
Hải Đông như vớ được vàng, vội trao con bé trên tay cho cô. Đối với các loại tình cảm, anh giống như đã bị chai cứng về mọi mặt. Con thú bông vẫn cầm trên tay, khiến Lạc Lạc cứ rướn người muốn với tới.
"Con thú bông này...?".
"À, tớ mua cho con của cậu. Cậu không mang con bé đi cùng sao?".
Hải Đông không nhớ nổi tên của đứa bé.
Lần đầu tiên anh gặp con của Quân Thục là đêm cậu ta sinh con. Hôm đó mưa gió ngập trời, ông bà Dương vì vẫn ghét bỏ đứa con hoang trong bụng cậu ta cho nên không buồn ngó ngàng tới. Một mình anh phải đóng vai chồng của cậu ta, bố của con cậu ta trong một đêm. Cũng may, mẹ tròn con vuông.
Anh không nhớ rõ đứa trẻ tên gì. Chỉ nhớ là em bé rất đặc biệt và xinh đẹp. Cơ thể bụ bẫm trắng nõn, hồng hào. Tóc loe hoe mấy sợi màu cam cháy. Đôi mắt nâu sáng tròn to đầy kinh ngạc. Anh là người đầu tiên trông thấy và ẵm em bé trên tay. Ngay cả Lạc Lạc còn không được như vậy. Có lẽ vì thế mà anh luôn thấy có một mối liên hệ đặc biệt với đứa trẻ này.
"Tiểu Ninh chờ lâu quá nên đã ra ngoài vườn hoa của nhà hàng tự chơi rồi!".
Do nghe Tiểu Ninh, nên từ giây phút đó anh mặc định tên của nó là Tiểu Ninh.
"Tự chơi á? Sao con cậu giỏi vậy?" - Anh thoáng liếc qua Lạc Lạc, ánh mắt không hề giấu sự thất vọng - "Để tớ mang quà ra cho con bé không Lạc Lạc cứ đòi".
Lạc Lạc nhà anh rất thiếu tính tự lập, đến giờ đi đâu phải có người lẽo đẽo theo sau thì mới chịu được. Hết bà nội rồi lại tới vú nuôi, người làm... Anh chưa bao giờ để con bé bám trên người mình quá lâu.
"Không cần đâu" - Thục Quân xụ mặt - "Cậu như thế tớ ngại lắm. Tớ có mua gì cho Lạc Lạc đâu",