Vừa nãy Khương Trà như bị nhan sắc của người đàn ông cạnh mình mê hoặc vậy. Tiêu Tự thấy cô ngơ người thì nhếch mép cười nhẹ: "Thế nào,ệnXuyênSáchCứuVớtNhânVậtPhảnDiệnKhỏiHắcHónhan dinh lens bị sắc đẹp của tôi mê hoặc sao?"
"Không... không phải."
Cô luống cuống biểu đạt cảm nhận, dùng ánh mắt tự cho là hung dữ mà trừng Tiêu Tự như muốn nói rằng cô nói không có là không có, anh mà ý kiến cô sẽ cho anh biết lễ độ.
Tiêu Tự nhìn ánh mắt hung dữ của cô liền hiểu nhưng cố tình không bỏ đề tài này xuống, đánh tay lái rẽ khúc ngoặt, miệng nói: "Coi trọng tôi thì cứ thừa nhận, dù sao tôi nghe cũng quen rồi."
Khương Trà: "???"
Đời trước hay đời này thì anh chưa chạm vào cằm người phụ nữ nào ngoại trừ cô. Quen? Chẳng lẽ là quen ánh nhìn sợ hãi của người khác khi nhìn anh sao?
Cô tìm cách để chuyển đề tài nhưng mà người đàn ông này thì hay rồi, có nói gì thì anh cũng dẫn dắt về chuyện cũ. Tiêu Tư thấy Khương Trà im lặng, tức giận mà quay đầu đi, không biết anh nghĩ gì mà đưa tay níu lấy cô. Việc này thành công khiến cô cáu gắt: "Anh có thể lái xe cẩn thận không? Anh không muốn sống nhưng tôi còn thì khác."
"Vậy cô lại gần đây một chút."
Khương Trà cứ ngồi đấy như bức tượng nhưng thấy anh định động tay động chân thì nhanh chóng xích lại, tiện thể đem tay anh để lại trên vô lăng.
Tiêu Tự vừa lòng mà tập trung lái xe, còn cái đề tài kia thì vẫn như cũ bị nhai đi nhai lại.
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi bị nhan sắc anh hớp hồn mà xem tới nỗi bị mê hoặc. Được rồi chứ?"
Khương Trà lúc này tức giận còn Tiêu Tự lại cười rất vui vẻ, cô hung dữ liếc xéo anh một cái: "Tôi đói."
"Vốn muốn chở cô đi ăn một bữa ngon nhưng không ngờ mặt cô lại bị như thế, đi bệnh viện đúng là làm mất một khoảng thời gian."
Khương Trà bị câu nói làm tức đến nỗi bật cười: "Không phải anh là người khiến mặt tôi thành vậy sao?"
"Được rồi, được rồi. Tôi đưa cô đi ăn để bồi thường là được đúng không?"