Sau hai giờ chết đi sống lại,ệnXuyênThànhPháoHôiTràXanhTôiHốtLuônThụChí
đu doan bong da Nguyễn Miêu cố gắng tự trấn an bản thân, ngồi ngay ngắn, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt hiện trong gương.
Cậu nhóc có thể coi là xinh đẹp, ngủ quan đoan chính, làn da trắng nõn mềm mại, khuôn mặt chắc cũng lớn cỡ một bàn tay của đàn ông trưởng thành, hai mắt trong suốt trắng đen rõ ràng, mái tóc ngắn màu đen vén gọn sau tai, cả người toát lên vẻ ngây thơ đơn thuần.
Khác với Nguyễn Miêu lúc trước một trời một vực.
Cậu thử chau mày, người trong gương cũng chau mày theo, đáy mắt còn ẩn chứa một chút u buồn, càng thêm yếu ớt đáng thương, khiến người khác vô thức muốn che chở.
Nguyễn Miêu dời mắt không xem nữa, cậu vẫn không thể tin khuôn mặt kia lại gắn trên người mình.
Tuy đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết, nhưng trăm triệu lần không ngờ tới bản thân sẽ trải nghiệm tình huống ảo ma canada như thế này. Xuyên sách chưa tính, vậy mà lại xuyên vô cuốn tiểu thuyết cậu đã đọc mấy tháng trước, thậm chí còn chẳng phải vai chính, mà là nhân vật pháo hôi trà xanh tâm cơ trùng tên trùng họ ngớ ngẩn nhất bộ truyện.
À, con trai mà đi đọc tiểu thuyết đam mỹ máu cún rất kì quái nhỉ, thật ra tình trạng sức khỏe của Nguyễn Miêu chuyển biến nặng, nằm liệt trên giường nửa năm rồi, bác sĩ điều trị chính của cậu khuyên dùng điện thoại ít lại, cho nên thời gian này trong bệnh viện rất nhàm chán, cũng may người nhà và bạn bè thường xuyên mang đến các món đồ chơi, tiểu thuyết, tạp chí và các loại sản phẩm thủ công để cậu giải trí.
Hôm nọ vô tình vớ phải truyện đam mỹ, từ đây mở ra cánh cửa đến với thế giới mới.
Thật lòng thì cuốn tiểu thuyết này viết khá tốt đấy chứ, cốt truyện nói về một đôi thanh mai trúc mã, yêu nhau từ thời cấp 3 ngây ngô đến giai đoạn trưởng thành xây dựng sự nghiệp, mối tình kéo dài gần mười năm, đương nhiên là phải có sóng gió trắc trở đi kèm, cũng hên là vẫn về bên nhau, happy ending.
Điểm trừ là quá máu cún, bù lại tâm lý nhân vật được đắp nặn tinh tế, câu từ trau chuốt, Nguyễn Miêu phải bỏ ra hai ba ngày mới đọc xong, đột nhiên phát hiện câu chuyện này cũng chẳng tốt đẹp như văn án.
Giản Phồn Úc và Nhan Dương là một đôi trúc mã, hai người đều xuất thân là thiếu gia hào môn danh giá. Giản Phồn Úc ôn nhu trầm tĩnh như mặt trăng, Nhan Dương năng động toả sáng như mặt trời, một người thích nghệ thuật một người thích vận động, đều thuộc thế hệ ưu tú, trong mắt người khác bọn họ cực kì xứng đôi.
Khúc dạo đầu là khi hai người lên cấp 3, đúng kiểu tình trong như đã mặt ngoài còn e, chẳng qua là không có ai chịu chọc thủng tầng giấy ngăn cách mỏng manh kia. Thiếu niên đang trong giai đoạn tình yêu 'chớm nở', yêu cầu phải nuôi dưỡng thật cẩn thận, nếu thuận lợi bọn họ sẽ nắm tay bên nhau hạnh phúc mãi về sau.
Nhưng đời nào có chuyện dễ ăn như vậy, từ chương 6 một học sinh chuyển trường tên "Nguyễn Miêu" lên sân khấu, mọi chuyện bắt đầu chệch khỏi đường ray.
Bạn học mới này rất đáng thương, vừa chuyển trường ngày đầu tiên đã bị bạn học khác chặn trong WC dạy dỗ một trận, cậu ta nhát gan yếu đuối lại không nơi nương tựa chỉ có thể ngậm ngùi chịu đựng.
Nhan Dương một lần vô tình đi ngang qua thấy thế liền giúp đỡ, từ đó bạn học mới lên kế hoạch, cố ý vô tình để Nhan Dương trùng hợp gặp được cảnh bản thân đang bị bắt nạt, mỗi lần như vậy Nhan Dương đều ra tay cứu.
Mà Nhan Dương cũng khá hứng thú với bạn học cùng lớp mới, không những bỏ buổi hẹn hò với Giản Phồn Úc đi tìm cậu ta, còn thường xuyên mang cậu ta ra vào nơi bí mật đối với gã, chỉ cần một cuộc điện thoại của "Nguyễn Miêu", cho dù ở bất cứ nơi đâu, mặc kệ mưa gió bão lũ, mặc kệ cảm xúc của trúc mã, Nhan Dương lập tức chạy như bay đến gặp cậu ta. Bởi vì Nhan Dương cảm thấy "Nguyễn Miêu" ngoan ngoãn lại đáng thương, nếu không có gã bên cạnh bảo vệ, cậu ta sẽ bị kẻ khác khinh thường bắt nạt.
Giản Phồn Úc đều thấy hết tất cả, hắn chọn âm thầm dấu đi vết thương đang rỉ máu trong tim, cho dù phải thất vọng hết lần này đến lần khác nhưng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng, tin Nhan Dương nói gã chỉ coi "Nguyễn Miêu"như em trai.
Yêu đương ấy mà, khi bạn dành tình cảm cho một người quá nhiều, thì người chịu thiệt thòi luôn là bạn thôi, nếu đối phương là một kẻ không đáng tin cậy, mặc kệ ban đầu bạn giỏi giang, xinh đẹp bao nhiêu, dần dần sẽ mất đi tự tin, trở nên nhạy cảm tự ti, nghi thần nghi quỷ tự đánh mất chính mình.
Giản Phồn Úc đã bị người mình yêu huỷ hoại như vậy đấy. Hắn đường đường là công tử thế gia, thành tích hoàn hảo, lớn lên xinh đẹp, tài hoa hơn người, đặt ở đâu cũng là một tồn tại chói mù cmn mắt, lại bởi vì quan hệ mờ ám giữa Nhan Dương và "Nguyễn Miêu" mà tự dằn vặt hoài nghi bản thân, cuối cùng hãm sâu vào trong sương mù không lối thoát, biến thành một kẻ ngốc nghếch đáng thương.
Nguyễn Miêu chỉ là đọc giả, bản thân cũng không có kinh nghiệm tình trường, theo như cảm nhận của cậu, việc tác giả cứ luôn nhấn mạnh Nhan Dương ưu tú thế nào, nhiệt tình tốt bụng làm sao, nhưng thực tế thì gã y chang cái điều hoà trung tâm, đúng vậy là theo nghĩa đen luôn.
Tác Giả:Cúp C2