Truyện Kiều Y Có Độc_xem trực tuyến bóng đá kèo nhà cái
发布时间:2025-01-19 08:49:21 作者:玩站小弟 我要评论
Tin thể thao 24H Truyện Kiều Y Có Độc_xem trực tuyến bóng đá kèo nhà cái。
Editor: Lãng Nhược Y
“Ngọn lửa đêm qua thật kì lạ,ệnKiềuYCóĐộxem trực tuyến bóng đá kèo nhà cái chỉ hai canh giờ, lại có thể đốt bốn ngôi nhà không còn gì cả!”
Giờ phút này, hầu như một nửa dân chúng của Khánh Dương thành đều chen lấn tại con ngõ nhỏ. Nhìn Cố phủ chỉ trong một đêm hóa thành tro tàn, chỉ có thể vừa thương xót vừa phẫn nộ.
“Nhất định là có người muốn hại Cố Gia.” Có người tức giận bất bình nói, “Bằng không sao lửa lại có thể đốt nhanh như vậy? Kì hoặc nhất là, người trong Cố phủ lớn bé đều không hề có ai chạy trốn.” Người này nói xong, vỗ vỗ lên bả vai một đứa bé, đập xong mới phát hiện đối phương là một cô nương...
Cố Nhược Li lại như không phát giác gì, ánh mắt chăm chú rơi vào đống phế tích, toàn thân run rẩy.
Bên tai, một vị phụ nhân nức nở nói: “Tháng trước An Đường vẫn còn chữa bệnh từ thiện, Cố lão gia còn tự mình xem bệnh cho ta, phương thuốc kia ta vẫn còn giữ. Người hiền lành như vậy, sao lại có thể nói đi liền đi.” Phụ nhân không nói tiếp được nữa, che mặt khóc lên, “Trời đánh ác nhân, nhất định chết không yên lành.”
Tổ phụ Cố Giải Khánh theo nghề y ba mươi năm, đảm nhận chức vụ viện chính Thái y viện, mười ba năm trước từ quan lui về, lập nên Cố gia cùng An Đường, mỗi hai tháng sẽ mở ba ngày chữa bệnh từ thiện. Lúc đầu người đến chỉ là dân chúng Khánh Dương, sau một thời gian, dân chúng các châu phủ phụ cận cũng đều tới. Cho đến mấy năm gần đây, y quán chữa bệnh từ thiện Khánh Dương có lẽ đã biến thành Khánh Dương miếu. Dù cho dân chúng không bệnh không đau cũng tới đi dạo một vòng, cầm một ít thuốc dự phòng gió rét trở về pha trà uống.
“Đúng vậy.” Có người tiếp lời nói, “Chiều hôm trước Cố Nhị Gia còn cùng Tam tiểu thư đi Hoa Sơn tự thắp hương. Hai người cười cười nói nói, không nghĩ tới chỉ qua có một ngày mà người đã không còn. Đáng thương cho Cố Nhị Gia là người hiền lành như vậy, Tam tiểu thư cũng chỉ mới mười ba tuổi.” Ngừng một lát lại nói, “Đều nói người tốt sẽ được phúc báo, ông trời thật là bị mù rồi.”
Tổ phụ có hai con, phụ thân Cố Thanh Nguyên, sau khi cùng Triêu Dương quận chúa hòa ly thì chưa từng tái hôn, dưới gối chỉ có nàng, nên hiện tại trong tộc chỉ có ba người.
Trong đầu ong ong vang lên, khóe mắt Cố Nhược Li chua xót. Bỗng nhiên, âm thanh tiếng chiêng truyền đến, Cố Nhược Li trầm mặc ẩn vào trong đám người.
Có kiệu quan dừng lại tại ngoài cửa Cố phủ, trong kiệu bước ra chính là khách quen Cố phủ, Khánh Dương Tri Phủ Hoàng Chương.
Dân chúng nghênh đón, có người thút thít một tiếng mới đi đến bên chân Hoàng Chương quỳ xuống, khóc cầu đạo: “Cố Gia cao thấp ba mươi bốn mạng người chết oan uổng, cầu thanh thiên đại lão gia làm chủ.”
Hoàng Chương dám làm chủ? Cố Nhược Li tránh khỏi quan binh, lạnh lùng nhìn người ngày xưa thường xuyên qua lại nhà nàng, nhiệt tình chu đáo, Hoàng Chương.
“Nói xằng!” Hoàng Chương quát lớn cắt ngang, lộ ra vẻ tiếc nuối, nức nở nói, “Thiên tai, bổn quan làm sao có thể làm chủ?!”
Thiên tai, đây cũng chỉ là do Hoàng Chương nói. Hắn đại biểu cho lập trường quan phủ, cho dù có thể nhìn thấu việc Cố phủ bị hỏa thiêu là không bình thường thì cũng chỉ có thể qua loa đổ lỗi do thiên tai.
Cố Nhược Li lui về sau, cả người như ngã vào hầm băng.
Có người không chịu từ bỏ, la lớn: “Thiên tai cái gì?! Đến cả ông trời cũng không nỡ gián sét lên góc nhà Cố phủ, Hoàng đại nhân, ta thấy đây căn bản chính là...”
Đúng vậy, đến quỷ cũng không tin... Cố Nhược Li cười mỉa mai.
“Ăn nói bậy bạ!” Hoàng Chương thu lại đau thương, quở trách, "" Sau này nếu còn để ta nghe thấy những lời như vậy, thì tất cả đều sẽ bị giải về nha môn!”
Dân chúng không lên tiếng nữa. Không phải vì họ sợ, mà là qua nói của Hoàng Chương mọi người đã nghe được ý tại ngoài lời, biết được hắn thật ra chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, mê hoặc nhân tâm!
Hoàng Chương âm thầm thở phào nhẹ nhõng, quay sang tên nha dịch bên người hỏi: “Kết quả điều tra như thế nào?”
“Tất cả tổng cộng ba mươi ba người.” Nha dịch nhỏ giọng trả lời, “ Chỉ có Tam tiểu thư và a đầu bên người vẫn chưa tìm được.”
Hoàng Chương nhíu mày, trong mắt hiện lên do dự, tên nha dịch lại nói tiếp: “Nếu còn sống, nhất định vẫn chưa đi xa, thuộc hạ sẽ phái người đi tìm.”
“Tìm cho cẩn thận!” Hoàng Chương quét mắt nhìn bốn phía, sau lại mang thần sắc khó lường nhìn phế tích Cố phủ, nhíu lông mày xoay người bước lên kiệu.
Trong ngõ nhỏ, mọi người trầm mặc đến tĩnh lại, qua hồi lâu mới có người thở dài một tiếng, giọng nói như chuông đồng tràn đầy bi thiết: “Ông trời bất công, người tốt không có phúc!”
Dứt lời, tiếng khóc lại vang lên.
“Ngọn lửa đêm qua thật kì lạ,ệnKiềuYCóĐộxem trực tuyến bóng đá kèo nhà cái chỉ hai canh giờ, lại có thể đốt bốn ngôi nhà không còn gì cả!”
Giờ phút này, hầu như một nửa dân chúng của Khánh Dương thành đều chen lấn tại con ngõ nhỏ. Nhìn Cố phủ chỉ trong một đêm hóa thành tro tàn, chỉ có thể vừa thương xót vừa phẫn nộ.
“Nhất định là có người muốn hại Cố Gia.” Có người tức giận bất bình nói, “Bằng không sao lửa lại có thể đốt nhanh như vậy? Kì hoặc nhất là, người trong Cố phủ lớn bé đều không hề có ai chạy trốn.” Người này nói xong, vỗ vỗ lên bả vai một đứa bé, đập xong mới phát hiện đối phương là một cô nương...
Cố Nhược Li lại như không phát giác gì, ánh mắt chăm chú rơi vào đống phế tích, toàn thân run rẩy.
Bên tai, một vị phụ nhân nức nở nói: “Tháng trước An Đường vẫn còn chữa bệnh từ thiện, Cố lão gia còn tự mình xem bệnh cho ta, phương thuốc kia ta vẫn còn giữ. Người hiền lành như vậy, sao lại có thể nói đi liền đi.” Phụ nhân không nói tiếp được nữa, che mặt khóc lên, “Trời đánh ác nhân, nhất định chết không yên lành.”
Tổ phụ Cố Giải Khánh theo nghề y ba mươi năm, đảm nhận chức vụ viện chính Thái y viện, mười ba năm trước từ quan lui về, lập nên Cố gia cùng An Đường, mỗi hai tháng sẽ mở ba ngày chữa bệnh từ thiện. Lúc đầu người đến chỉ là dân chúng Khánh Dương, sau một thời gian, dân chúng các châu phủ phụ cận cũng đều tới. Cho đến mấy năm gần đây, y quán chữa bệnh từ thiện Khánh Dương có lẽ đã biến thành Khánh Dương miếu. Dù cho dân chúng không bệnh không đau cũng tới đi dạo một vòng, cầm một ít thuốc dự phòng gió rét trở về pha trà uống.
“Đúng vậy.” Có người tiếp lời nói, “Chiều hôm trước Cố Nhị Gia còn cùng Tam tiểu thư đi Hoa Sơn tự thắp hương. Hai người cười cười nói nói, không nghĩ tới chỉ qua có một ngày mà người đã không còn. Đáng thương cho Cố Nhị Gia là người hiền lành như vậy, Tam tiểu thư cũng chỉ mới mười ba tuổi.” Ngừng một lát lại nói, “Đều nói người tốt sẽ được phúc báo, ông trời thật là bị mù rồi.”
Tổ phụ có hai con, phụ thân Cố Thanh Nguyên, sau khi cùng Triêu Dương quận chúa hòa ly thì chưa từng tái hôn, dưới gối chỉ có nàng, nên hiện tại trong tộc chỉ có ba người.
Trong đầu ong ong vang lên, khóe mắt Cố Nhược Li chua xót. Bỗng nhiên, âm thanh tiếng chiêng truyền đến, Cố Nhược Li trầm mặc ẩn vào trong đám người.
Có kiệu quan dừng lại tại ngoài cửa Cố phủ, trong kiệu bước ra chính là khách quen Cố phủ, Khánh Dương Tri Phủ Hoàng Chương.
Dân chúng nghênh đón, có người thút thít một tiếng mới đi đến bên chân Hoàng Chương quỳ xuống, khóc cầu đạo: “Cố Gia cao thấp ba mươi bốn mạng người chết oan uổng, cầu thanh thiên đại lão gia làm chủ.”
Hoàng Chương dám làm chủ? Cố Nhược Li tránh khỏi quan binh, lạnh lùng nhìn người ngày xưa thường xuyên qua lại nhà nàng, nhiệt tình chu đáo, Hoàng Chương.
“Nói xằng!” Hoàng Chương quát lớn cắt ngang, lộ ra vẻ tiếc nuối, nức nở nói, “Thiên tai, bổn quan làm sao có thể làm chủ?!”
Thiên tai, đây cũng chỉ là do Hoàng Chương nói. Hắn đại biểu cho lập trường quan phủ, cho dù có thể nhìn thấu việc Cố phủ bị hỏa thiêu là không bình thường thì cũng chỉ có thể qua loa đổ lỗi do thiên tai.
Cố Nhược Li lui về sau, cả người như ngã vào hầm băng.
Có người không chịu từ bỏ, la lớn: “Thiên tai cái gì?! Đến cả ông trời cũng không nỡ gián sét lên góc nhà Cố phủ, Hoàng đại nhân, ta thấy đây căn bản chính là...”
Đúng vậy, đến quỷ cũng không tin... Cố Nhược Li cười mỉa mai.
“Ăn nói bậy bạ!” Hoàng Chương thu lại đau thương, quở trách, "" Sau này nếu còn để ta nghe thấy những lời như vậy, thì tất cả đều sẽ bị giải về nha môn!”
Dân chúng không lên tiếng nữa. Không phải vì họ sợ, mà là qua nói của Hoàng Chương mọi người đã nghe được ý tại ngoài lời, biết được hắn thật ra chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, mê hoặc nhân tâm!
Hoàng Chương âm thầm thở phào nhẹ nhõng, quay sang tên nha dịch bên người hỏi: “Kết quả điều tra như thế nào?”
“Tất cả tổng cộng ba mươi ba người.” Nha dịch nhỏ giọng trả lời, “ Chỉ có Tam tiểu thư và a đầu bên người vẫn chưa tìm được.”
Hoàng Chương nhíu mày, trong mắt hiện lên do dự, tên nha dịch lại nói tiếp: “Nếu còn sống, nhất định vẫn chưa đi xa, thuộc hạ sẽ phái người đi tìm.”
“Tìm cho cẩn thận!” Hoàng Chương quét mắt nhìn bốn phía, sau lại mang thần sắc khó lường nhìn phế tích Cố phủ, nhíu lông mày xoay người bước lên kiệu.
Trong ngõ nhỏ, mọi người trầm mặc đến tĩnh lại, qua hồi lâu mới có người thở dài một tiếng, giọng nói như chuông đồng tràn đầy bi thiết: “Ông trời bất công, người tốt không có phúc!”
Dứt lời, tiếng khóc lại vang lên.
相关文章
Lựa chọn của trái tim tập 4: HLV thể hình bối rối khi phải chọn một trong hai chị em sinh đôi
Tập 4 'Lựa chọn của trái tim' lên sóng lúc tối 30/1 trên VTV3 lần đầu chứng kiến màn lựa chọn thú vị2025-01-19Tâm sự của cô gái trẻ dấn thân làm gái bao gây xôn xao dư luận
Mới đây, những trải lòng về gần một năm làm gái bao của một cô gái trẻ người Trung Quốc đã thu hút đ2025-01-19Nhét bao cao su vào ví cho chồng đi... công tác
Đó là thói quen của tôi mỗi lần chồng đi công tác dài ngày. Có những lần buồn vui lẫn lộn khi nhìn n2025-01-19Bộ sưu tập bánh Trung Thu ‘Mẫu đơn phú quý’ tuyệt đẹp của LOTTE Sài Gòn
Tết Trung Thu là lễ hội lâu đời ở Việt Nam, là dịp mọi người trong gia đì2025-01-19Ô tô tải vượt ở khúc cua khiến xe con ngược chiều vội dạt lề để tránh
Xem video:Tình huống hết sức nguy hiểm trên xảy ra vào khoảng 6 giờ 20 phú2025-01-19Đám cưới trên thảo nguyên xanh của chàng trai người Việt và cô dâu ngoại quốc
Wilson Lê và Catherine Hsu đã tìm thấy nhau trong hàng ngàn2025-01-19
最新评论