当前位置:首页 >La liga >Truyện Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ_kèo tỷ lệ bóng đá 正文

Truyện Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ_kèo tỷ lệ bóng đá

来源:Fabet   作者:Cúp C2   时间:2025-01-16 13:07:38
Edit: Cơ Hoàng

Lâm Bạch Dư là nhị tiểu thư của Bảo Lăng Hầu phủ. Có điều,ệnKiếpSốngGiớiGiảiTríCủaTiểuThưHầuPhủkèo tỷ lệ bóng đá nàng chỉ là một thứ nữ*, cũng giống như hai vị muội muội khác, nàng không được Phu nhân Hầu phủ hiện tại yêu thích.

(*Thứ nữ: Con gái vợ lẽ, thiếp thất.

Đích nữ: Con gái vợ cả)

Mặc kệ là Phu nhân quá cố của Hầu gia hay là Kế Phu nhân hiện giờ, thì hoàn cảnh của Lâm Bạch Dư đều kém hơn hai vị thứ muội một chút. Tuy rằng hai vị thứ muội kia không được mẹ cả yêu thích, nhưng bọn họ có di nương hết mực thương yêu và che chở. Hạ nhân trong phủ cũng không dám khinh thường hai người họ. Còn Lâm Bạch Dư thì khác, người mẹ sinh ra nàng là Chu di nương cũng không thích đứa con gái như nàng, luôn mặc kệ nàng không thèm quan tâm. Thậm chí khi hạ nhân khinh thường Lâm Bạch Dư, Chu di nương cũng sẽ không ra mặt xử lý. Điều này khiến cho cảnh ngộ ở trong phủ của Lâm Bạch Dư càng khó khăn hơn. Cha không thương mẹ không yêu, huynh đệ tỷ muội thì bắt nạt, người hầu thì khinh thường... Không có bất kỳ vị tiểu thư Hầu phủ nào bi kịch bằng Lâm Bạch Dư.

Nhưng mà chuyện đó vẫn chưa phải điều đáng buồn nhất. Chuyện bi kịch nhất chính là khi Lâm Bạch Dư đã quen với thân phận thứ nữ của mình thì bỗng nhiên có người nói với nàng rằng, thật ra nàng không phải tiểu thư Hầu phủ con vợ lẽ, mà là đại tiểu thư con vợ cả chân chính, có thân phận cao quý!

Thì ra vào mười bảy năm trước, Phu nhân Hầu phủ quá cố đã sinh con cùng ngày với Chu di nương, cả hai đều sinh con gái. Vì ghen ghét với Phu nhân, cũng là vì tiền đồ của con gái mình nên Chu di nương đã mua chuộc bà vú của Lâm Bạch Dư, tráo đổi tiểu thư con vợ cả với con gái của mình. Từ đó, tiểu thư con vợ cả vốn có thân phận tôn quý biến thành một tiểu thư con vợ lẽ không được ai quan tâm.

Mười bảy năm sau, khi tiên phu nhân đã qua đời được bảy tám năm, trong một lần điều tra về Chu di nương, bà vú năm đó đã bị người hầu tâm phúc của Phu nhân Hầu phủ hiện giờ phát hiện. Rốt cuộc thì chân tướng cũng bị vạch trần, Chu di nương bị xử lý. Dù là Hầu gia hay là Phu nhân Hầu phủ cũng đều không thể chấp nhận được loại hành vi này của bà ta. Chu di nương bị bán đi, lại thêm Phu nhân Hầu phủ âm thầm sai khiến, nên nơi mà Chu di nương bị bán vào cũng không phải chỗ tốt đẹp gì. Đương nhiên không phải Hầu phu nhân muốn làm chủ cho Lâm Bạch Dư, mà thân là nữ chủ nhân của một phủ, bà ta hận loại thị thiếp lòng dạ như rắn độc, dám tính kế cả nữ chủ nhân này nhất. Hầu phu nhân không dám tưởng tượng nếu Chu di nương cùng sinh con với mình, liệu Chu di nương có làm ra trò “Li miêu hoán Thái Tử”[1] này một lần nữa hay không.

Còn về vấn đề thân phận giữa Lâm Bạch Dư với Lâm Bạch Xu, Hầu gia với Hầu phu nhân đều nhất trí với ý kiến: Nếu để người ngoài biết chân tướng Hầu phủ để cho một tiểu thiếp làm thân phận của hai vị tiểu thư bị hoán đổi, vậy thì mặt mũi của Hầu phủ biết để ở đâu? Nếu đã sai nhiều năm như vậy rồi, vậy thì cứ tiếp tục đâm lao phải theo lao đi. Hơn nữa, so với Lâm Bạch Dư “chất phác” như một người trong suốt, cả hai người họ càng thích Lâm Bạch Xu vừa thông minh, hiểu chuyện lại vừa có thể ra chủ ý kiếm tiền giúp Hầu phủ hơn. Bởi vậy, Lâm Bạch Dư chỉ có thể tiếp tục làm tiểu thư thứ nữ của nàng, chỉ là đãi ngộ được đề cao hơn lúc trước một chút làm bồi thường mà thôi. Đãi ngộ của nàng hoàn toàn không thể so được với Lâm Bạch Xu, ngược lại còn rước lấy sự ghen ghét của hai tỷ muội con vợ lẽ khác.

“Nhị tiểu thư, người đã trở lại rồi. Phu nhân với lão gia tìm tiểu thư có chuyện gì vậy? Họ không có làm khó dễ tiểu thư chứ?”

Lâm Bạch Dư đi vào sân của mình. Liễu ma ma cùng với nha hoàn Liễu Nguyệt vội ra đón. Liễu ma ma và Liễu Nguyệt không phải người hầu trong Hầu phủ, cũng không khinh thường Lâm Bạch Dư như những hạ nhân khác. Hai người họ cực kỳ trung thành với Lâm Bạch Dư. Sau khi phu quân của Liễu ma ma tử vong ngoài ý muốn, gia đình bà bị người nhà chồng chiếm đoạt tài sản. Đã vậy, bọn họ còn bôi nhọ rằng con trai trưởng mà bà sinh không phải con trai của phu quân bà, rồi đuổi bà với hai đứa con ra khỏi nhà. Liễu ma ma cùng đường, gặp được Lâm Bạch Dư đang đi dâng hương với người của Hầu phủ, rồi được Lâm Bạch Dư thu nhận. Bởi vậy, Liễu ma ma vẫn luôn coi Lâm Bạch Dư là ân nhân cứu mạng của cả nhà mình. Hơn nữa, bà còn nhắc nhở hai người con của mình là Liễu Nguyệt và con trai Liễu Dương phải trung thành với Lâm Bạch Dư. Cả Hầu phủ này, chỉ có Liễu ma ma và Liễu Nguyệt là đối xử thật lòng với Lâm Bạch Dư. Còn Liễu Dương ư? Hắn không ở trong Hầu phủ. Lâm Bạch Dư dặn Liễu ma ma đưa con trai đến thư viện đọc sách. Chờ tương lai hắn có công danh rồi, Liễu ma ma cũng được hưởng phúc lúc về già.

“Không đâu!” Lâm Bạch Dư lắc đầu, cũng không nói chuyện thân phận thật sự của mình cho hai người họ biết. Hầu gia với Hầu phu nhân đều hạ lệnh cấm khẩu, trừ bốn đương sự bọn họ ra, cũng chỉ có tâm phúc của hai người họ được biết. Lâm Bạch Dư không nói tình hình thực tế cho Liễu ma ma, một phần là không muốn bọn họ khổ sở vì mình, càng không muốn bọn họ bị Hầu gia với Hầu phu nhân “diệt khẩu” vì biết chuyện này.

“Nhị tiểu thư, em mới lấy cơm từ phòng bếp lớn ra. Tiểu thư ăn cơm trước đi.” Liễu Nguyệt thấy vẻ mặt lạnh lùng không muốn nói chuyện của Lâm Bạch Dư, vội vàng đổi đề tài.

Lâm Bạch Dư ừ một tiếng: “Ăn cùng với nhau đi.”

“Vâng.” Đương nhiên các chủ tử Hầu phủ khác sẽ không ăn cùng mâm với hạ nhân. Thế nhưng Lâm Bạch Dư có kỳ ngộ, lại thân thiết với ba người nhà Liễu ma ma, vì vậy nàng cũng không coi bọn họ là hạ nhân. Nàng thường xuyên gọi bọn họ ăn cơm cùng bàn với chính mình.

“Thời tiết này lạnh quá, đồ ăn đều nguội cả rồi.” Liễu Nguyệt lấy mấy món từ hộp đựng đồ ăn ra. Thấy mỡ thịt trong thức ăn đều bị đông đặc lại, nàng ấy không khỏi nhíu mày, “Nếu sân của chúng ta cũng có một phòng bếp nhỏ thì tốt biết mấy.”

Liễu ma ma nói: “Đừng mơ tưởng nữa. Trừ Phu nhân với đại tiểu thư ra, những người khác đều không có tư cách đặt phòng bếp nhỏ. Ngay cả Triệu di nương với Hồng di nương đều không có được đãi ngộ này kìa.”

Liễu Nguyệt nói: “Nhưng mà nơi hai người họ ở lại cách phòng bếp lớn không xa. Những người có chức vụ ở phòng bếp còn trải một tầng than nóng dưới đáy hộp đựng thức ăn, bảo đảm khi đồ ăn được đưa đến nơi vẫn còn nóng hổi. Đâu giống như chúng ta, chỉ cho mỗi một cái hộp đựng đồ ăn, cứ qua mùa thu là không ngày nào được ăn lấy một miếng cơm nóng.”

Liễu ma ma cuống quít liếc nhìn Lâm Bạch Dư một cái, nhỏ giọng mắng con gái mình: “Con nói hơi nhiều rồi đấy.”

Lâm Bạch Dư cười nhẹ: “Ma ma, không sao đâu. Hơn nữa mẫu thân đã đồng ý cho xây một cái phòng bếp nhỏ ở trong sân của chúng ta rồi. Ngày mai sẽ có người tới làm bệ bếp.”

标签:

责任编辑:Thể thao