Từ trong căn nhà nhỏ đổ nát tỏa ra ánh đèn mông lung mờ ảo,ệnTốiCườngPhảnPháiHệThốkèo châu á hôm nay chỉ có thể thấy thấp thoáng một hình bóng gầy còm, bé nhỏ co quắp bên cạnh bàn.
Tô Hinh Nhi cẩn thận cầm nửa miếng bánh ngô đã mốc meo lên và không ngừng nuốt nước bọt.
- Không! Mình không thể ăn, phần này phải để dành cho ca ca.
Tô Hinh Nhi cố kiềm chế cơn đói đang kêu réo, đặt miếng bánh ngô về lại bát.
Nhìn thiếu niên nằm trên chiếc giường cũ nát, mắt Tô Hinh Nhi bỗng đỏ lên.
- Hu hu hu! Ca Ca nhất định phải tỉnh lại đấy, Hinh Nhi vô dụng quá, cái gì cũng không biết, chỉ biết khóc thôi, muốn đến quầy thuốc trộm ít thuốc về, thế mà lại bị chưởng quầy bắt được, đến chiếc vòng mà mẹ để lại cũng bị người ta cướp đi mất.
Khóc một hồi, Hinh Nhi lau khô khóe mắt, tâm trạng bình ổn lại.
Cô cẩn thận trèo lên vò gạo, đếm những hạt gạo còn lại, chỉ có chín mươi hạt.
Cẩn thận đếm ra ba mươi hạt, Hinh Nhi bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Tuy cô chỉ mới bảy tuổi nhưng những đứa bé nghèo sớm biết làm việc nhà, những thứ này lúc năm tuổi cô đã biết làm.
Củi lửa ẩm ướt đã làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô trở nên đen nhẻm, mất rất nhiều công sức, cô mới nấu xong được một bát không thể gọi là nước cháo.
Húp một ngụm cháo nhỏ, khóe mắt Tô Hinh Nhi lại đỏ lên, giọt nước mắt rơi vào trong bát cháo được cô húp vào.
Lúc này, người thiếu niên đang nằm trên giường đột nhiên động đậy, Tô Hinh Nhi bỗng kinh ngạc vui mừng vứt bát cháo trong tay xuống đất, lao vào lòng người thiếu niên đó òa khóc.
- Hu hu hu! Cuối cùng ca ca cũng tỉnh lại rồi! Hinh Nhi sợ quá, mẹ đi rồi, cha cũng đi rồi, Hinh Nhi sợ ca ca cũng đi mất!
…
Tô Tín từ từ mở mắt ra, ký ức trong đầu dường như chỉ dừng lại ở kiếp trước.
Kiếp trước cậu là quản lý bậc trung của một công ty chế tạo máy móc, tuy không được coi là giàu có, nhưng cũng là người có mức lương hàng năm hơn mười vạn tệ (*), quản lý đến mấy trăm người làm, cộng thêm độ tuổi chưa đến ba mươi, cậu được coi là trẻ tuổi có triển vọng.
Trong một lần trên đường đi du lịch ở vùng núi, chuyến xe buýt mà cậu đi gặp phải ba tên lưu manh cướp giật, những tên đó không những cướp tiền, mà còn định làm nhục một hành khách nữ xinh đẹp.
Hơn ba mươi người trên xe chỉ có Tô Tín đứng ra ngăn cản, nhưng cuối cùng cậu lại bị ba tên côn đồ đó đánh chết!
Hơn ba mươi hành khách đứng ngây ra nhìn cậu bị đánh chết không có một ai đứng ra ngăn cản, kể cả nữ hành khách vừa được cậu cứu đó.
Trong ký ức cuối cùng của Tô Tín, máu cậu chảy ra và cơ thể lạnh dần đi, cùng lúc đó, lòng cậu cũng nguội lạnh.
Nhìn Tô Hinh Nhi trong lòng, trái tim băng giá của Tô Tín dần ấm lại.
Thật ra ba ngày trước cậu đã tỉnh lại, nhưng khoảng thời gian này cậu đang làm quen với ký ức của kiếp này, nên không thể điều khiển cơ thể.
Nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo và sự lẻ loi yếu đuối của cô bé bảy tuổi này.
Tô Tín kiếp này vẫn có tên là Tô Tín, là một bang chúng nhỏ bé trong Phi Ưng bang của tam bang tứ hội Ninh Phủ ở triều đường Đại Chu, phụ mẫu đều mất, chỉ để lại một muội muội bảy tuổi là Tô Hinh Nhi sinh sống cùng cậu.
Ba ngày trước trong lúc Phi Ưng bang và Thanh Trúc bang đang tranh đoạt địa bàn, cậu đã bị người của mình hãm hại, để cho người Thanh Trúc bang vây đánh trọng thương mất mạng, vậy nên mới có chuyện Tô Tín xuyên không.
Tô Tín xoa đầu Tô Hinh Nhi, ba ngày qua nhìn cô bé từ một búp bê sứ trở thành bộ dạng như một người ăn mày, lòng cậu bỗng đau như có kim châm.
- Hinh Nhi ngoan, ca ca sẽ không đi đâu hết.
Tô Hinh Nhi mắt rưng rưng rời khỏi lòng cậu, cầm nửa miếng bánh ngô lên đưa cho Tô Tín, tự hào nói rằng:
- Ca ca nhìn này, bánh này là muội đặc biệt để dành cho huynh đấy.
- Ừ, Hinh Nhi ngoan lắm.
Tô Tín xoa nhẹ đầu Hinh Nhi, nuốt miếng bánh ngô đã khô cứng lại hệt như mùn gỗ, lúc này cơ thể suy nhược đến cực độ của cậu mới hồi phục chút sức lực.
Nhìn ca ca ăn hết miếng bánh ngô, Hinh Nhi mới yên tâm nhắm mắt lại, lim dim trong lòng Tô Tín.
Ba ngày qua vì chăm sóc cho Tô Tín, cô dường như không dám ngủ, giờ nhìn thấy Tô Tín tỉnh lại rồi, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.
Đặt Hinh Nhi đang ngủ say lên giường, lòng Tô Tín cười lạnh:
- Kiếp trước chết vì cứu người, kiếp này lại bị hãm hại vì tin tưởng huynh đệ, đúng là người tốt không sống lâu, tai họa kéo dài nghìn năm sau. Nếu là vậy, kiếp này mình phải làm một kẻ xấu tàn nhẫn, độc ác nhất!
Bùm!
Trong đầu Tô Tín truyền đến một tiếng nổ lớn.
- Kí chủ đã phù hợp yêu cầu hệ thống đại phản diện, hệ thống đang chính thức mở ra, đang dung hợp, 10%, 30%, 70%, 100%, dung hợp thành công.
Tinh thần Tô Tín bước vào một thế giới trắng xóa, xung quanh đều giống như đang có sương mù, chỉ có một màn hình lớn dựng đứng phía trước, nhưng trên đó lại là một mảng đen kịt.
- Chào kí chủ số 1 Tô Tín, chào mừng đến hệ thống đại phản diện.
Tiếng nói vang lên dường như giống của một người máy vậy, bởi trong đó không hề có chút tình cảm nào.
- Kí chủ số 1? Nếu vậy tôi là người đầu tiên dùng hệ thống đại phản diện rồi, tại sao lại chọn tôi?
Tô Tín chau mày quan sát hết thảy xung quanh, cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra.
Kiếp trước khi đọc tiểu thuyết, từ hệ thống này chẳng hề lạ lẫm gì với cậu.
Hệ thống trả lời với giọng không cảm xúc:
- Trong người kí chủ có hai hệ thống, chỉ khi phù hợp với một trong hai, mới mở ra được.