2025-01-10 09:29:19 Nguồn:FabetTác Giả:La liga View:341lượt xem
Sáng hôm sau,ệnTránhXaTôiRaMộtChúkèo nhà cái 1 đồng hồ chỉ mới điểm 5 giờ 30 mà báo thức đã đánh inh ỏi. Hàn Võ Ngôn tỉnh dậy tắt nhanh báo thức bước xuống giường. Anh sợ cô tỉnh giấc nên mọi hành động đều nhỏ nhẹ nhất có thể. Lấy ra bộ vest đen nam tính, anh đẩy nhẹ cửa phòng tắm tranh thủ làm vệ sinh cá nhân.
An Nhi bên ngoài bắt đầu thiếu đi hơi ấm mà quơ tay múa chân. Mãi chẳng tìm thấy anh nên đành từ từ mở mắt. Nhìn qua phòng tắm sáng đèn, An Nhi ngồi dậy tìm đến điện thoại. Nhìn giờ đồng hồ, trong lòng lại không cam. Ít nhất là nửa tháng sau anh mới trở về bên cô, mà An Nhi làm sao mà sống xa anh đây.
Buồn tủi ngồi trên giường, cánh cửa nhà tắm cũng mở ra. Hàn Võ Ngôn lau lau nhẹ mái tóc ướt sũng, nhìn qua cô khẽ nhíu nhẹ mày.
- Anh ồn ào làm em mất ngủ sao?
Hàn Võ Ngôn ân cần tiến lại ngồi xuống giường ôm lấy cô. An Nhi lắc lắc đầu, vòng tay từ từ mở ra ôm lấy anh mếu máo.
- Anh đi nửa tháng thật sao?
- Hửm? Sao vậy? Ngoan, đừng khóc.
- Híc... em không muốn xa anh đâu.
- Anh sẽ tranh thủ về sớm với em. Dự án lần này lớn như vậy, tổn thất của trận bão cũng rất lớn, anh không thể để một mình Tần Thị gánh vác được.
- Híc... anh phải về sớm với em...
- Anh biết mà, sẽ về sớm với em. Ngoan, ngủ thêm đi nhé.
- Em không ngủ nữa đâu, muốn tiễn anh cơ.
An Nhi giờ đây hệt như con mèo nhỏ làm nũng anh, dụi dụi liên tục nhõng nhẽo không buông tha. Hàn Võ Ngôn bật cười hôn lên trán cô.
- Đi vệ sinh cá nhân trước đã.
Anh tận tình bế cô vào phòng tắm, An Nhi vệ sinh cá nhân thật nhanh rồi cùng anh bước xuống nhà. Quản gia Khương và mọi người đều chưa thức, An Nhi không muốn anh bụng đói nên đích thân trổ tài vào bếp.
- Ngôn, anh ăn bánh mì trứng được không?
- Em làm anh sẽ ăn mà.
An Nhi vui vẻ quay người vào bếp làm bữa sáng nhanh gọn cho anh.
- Ngôn... anh nhớ khi tới thành phố B phải luôn nhớ về em. Bất cứ ai đẹp hơn em cũng không được ngắm, trong đầu nhất định chỉ có em.
- Vâng, tôi khổ quá mà.
- Anh khổ gì chứ, em mà phát hiện anh lén phén bên ngoài sẽ băm anh ra cùng tình nhân đấy.
- Hung dữ quá đi mất, trên đời này còn ai xinh đẹp hơn Trần An Nhi của anh?
An Nhi vui vẻ đặt đĩa trứng và bánh mì lên bàn. Cô xoay người lại chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh. Ánh mắt có chút thoáng buồn nhưng cũng nhanh chóng lấy lại sự vui vẻ.
- Anh đi xa phải nhớ giữ gìn sức khỏe, em chỉ sợ anh lo cho công việc mà quên mình.
- Anh hứa sẽ không để em lo lắng, sẽ ăn uống đầy đủ.
- Ừm, anh nói được thì phải làm được đấy.
- Hôn một cái đã.
An Nhi khẽ cười nhón chân lên hôn vào môi anh, tay Võ Ngôn siết chặt lấy eo cô, cuốn cô vào những ngọt ngào. Bọn họ chẳng ai muốn xa đối phương nên mỗi giây, mỗi phút đều lưu luyến nhau. Dứt ra khỏi nụ hôn, An Nhi lau nhẹ đi khóe môi anh.
- Ăn sáng thôi anh.
- Ừm.
Võ Ngôn ngồi xuống bàn tận hưởng bữa sáng do cô làm. Tuy chỉ là bánh mì nướng nóng và trứng ốp la cùng một ly sữa bình thường nhưng anh lại cảm thấy ngon miệng đến lạ.
An Nhi thấy anh kéo vali xuống nhà lại không nỡ. Hàn Võ Ngôn nhìn qua cô khẽ cười.
- Anh sẽ về sớm thôi.
- Em muốn đưa anh đi, em sẽ ngoan ngoãn để tài xế trở.