“Bố nó mất,ótcảnhôngbàngoàinuôicháutâmthầlịch đá bóng đá hôm nay mẹ nó bỏ đi rồi cô ạ. Giờ chỉ có tôi là nuôi nó được thôi” – ông Lê Hữu Khang (83 tuổi) ngậm ngùi kể về hoàn cảnh gia đình đứa cháu nội bị tâm thần của mình.
Căn nhà cấp bốn nằm lọt thỏm giữa những ngôi nhà khác là chốn nương thân của gia đình ông Khang, bà Tiến. Đã suốt hơn 20 năm nay, ông bà phải nuôi đứa cháu bị tâm thần từ nhỏ của mình: Lê Minh Hậu. Gia cảnh đầy nước mắt Ông Khang, bà Tiến sinh được 7 người con thì mất đi 3 người. Trong đó có bố của Hậu – anh Lê Hữu Thành (sinh năm 1960). Khi mới sinh ra, anh Thành cũng là đứa trẻ bình thường, khỏe mạnh nhưng chỉ một cơn sốt đã khiến cho hai đôi chân của anh bị bại liệt. Ông Khang, bà Tiến có đưa đi chữa chạy khắp nơi, tại bệnh viện Hà Nội rồi lên Hưng Yên, Thái Nguyên nhưng cũng chỉ vớt vát được đôi chút. Một chân của anh bị bại liệt hoàn toàn, còn một chân chỉ 20% là cử động được. Cuộc sống tưởng chừng may mắn khi anh se duyên được với chị Nguyễn Thị Hồng (Đông Anh, Hà Nội). Hằng ngày, anh tàn tật chỉ ở nhà bán quán nước, còn chị đi phụ hồ ở công trường để kiếm đồng ra đồng vào. |