Một năm trước,đãlấyđinhữnggìkhigiớithiệuAirPodvớithếgiớtỉ lệ kèo nhà cái Apple giới thiệu AirPod với công chúng và chính thức bắt đầu một thời đại nở rộ của công nghệ âm thanh không dây (dù tai nghe không dây trước đó không phải điều gì lạ lẫm).
Có thể dễ dàng nhận thấy nhiều ích lợi mà AirPod mang lại cho cuộc sống hiện đại như sự tiện nghi hay tính thời trang. Nhưng dù chỉ một lần, người viết vẫn muốn hoài niệm về thời của tai nghe có dây, cùng ôn lại những ký ức đẹp về một thuở người ta chia tai nghe cho nhau mỗi người một bên để cùng nghe nhạc, trao nhau những ánh nhìn thân mật, lỡ “cụng” đầu vào nhau hay tựa vai nhau nghe nhạc.
Chia sẻ tai nghe với người khác không chỉ đơn thuần là một cử chỉ - nó còn là trải nghiệm cá nhân giúp kết nối hai con người không chỉ qua âm thanh, mà còn qua cảm xúc. Nhưng với AirPod, việc chia sẻ tai nghe đã trở thành một thứ gì đó lạnh lẽo, xa cách và... máy móc. Đương nhiên, người khác vẫn có thể cùng nghe những gì bạn đang nghe, nhưng chính sự tự do mà AirPod đem lại đã khiến hành động thân mật kia trở nên thật tẻ nhạt.
Kể từ ngày Apple công bố iPhone 7 và loại bỏ cổng tai nghe, không ít người đã quyết định tiếp tục chung sống với iPhone 6S và hy vọng đến một ngày Apple “thay tâm đổi tính” mang jack tai nghe quay trở lại iPhone. Người viết cũng là một trong số đó, vì thế trải nghiệm sử dụng AirPod của tác giả tới từ một dịp chia sẻ tai nghe với người bạn trên tàu điện ngầm.
Sau vài giờ đồng hồ đắm chìm trong âm nhạc tại một show ca nhạc ở Central Park, họ ngồi cạnh nhau trên chuyến tàu về nhà, háo hức lấy điện thoại ra cùng xem lại những đoạn clip quay được tại buổi hòa nhạc. Đương nhiên, để không làm phiền tới mọi người trên tàu, cả hai đã dùng tai nghe và cũng thật tình cờ, người bạn này dùng một cặp AirPod của Apple. Thoạt đầu khi được chia sẻ một bên tai nghe từ người bạn, người viết cảm thấy khá ấn tượng: AirPod rõ ràng có âm thanh tuyệt vời hơn, cảm giác đeo nhẹ nhàng hơn, và có một chút gì đó khá “ngầu”. Nhưng không lâu sau đó, cô nhận ra mình đang quay mặt ra cửa sổ, ngược hướng với người bạn khác giới của mình - người mà cô đang “cảm nắng”.
Đương nhiên hai người vẫn cùng tận hưởng âm nhạc đồng thời. Nhưng thứ thiếu đi ở đây đó là sự cẩn trọng khi mỗi cử chỉ vô ý của cô có thể giật dây khỏi tai của anh bạn, đó là việc bắt buộc ngồi sát nhau hơn, vai kề vai hay thậm chí là ngả đầu vào vai nhau bởi độ dài dây tai nghe có hạn. Sợi dây tai nghe thường ngày chỉ là một dạng vật chất vướng víu bổng trở thành sợi chỉ vô hình kết nối tâm hồn người với người từ biết bao thập kỷ này. Nhưng giờ điều đó không còn nữa, nhờ Apple.
(责任编辑:Ngoại Hạng Anh)